“Tình yêu thương là thứ duy nhất có thể hàn gắn tâm hồn con người.”
- Aesop
Tuổi thơ của tôi là chuỗi ngày tháng buồn tủi và đau khổ. Anh em tôi bị cha mẹ bỏ rơi và phải sống trong trại mồ côi từ nhỏ. Ký ức về trường học trong tôi là thầy cô xa cách, ánh nhìn khinh miệt của bạn bè và những buổi ăn trưa cô độc. Trên hết, tôi luôn mong mỏi và khao khát được yêu thương.
Giờ ăn trưa ở trường là nỗi ám ảnh khủng khiếp nhất đối với tôi. Chúng bạn vây quanh chế nhạo, giật và ném hết phần ăn của tôi. Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, tụi nó nháo nhào chạy vào lớp, để lại mình tôi lạc lõng giữa căn-tin. Lúc đó, tôi chỉ biết uống nốt cốc sữa thừa đã gần cạn và nhai đỡ củ cà rốt ăn dở của một bạn khác cho đỡ đói. Tôi cảm thấy trơ trọi và khiếp sợ đến tột cùng.
Cho đến một ngày kia, tôi gặp cô Shannon – giáo viên mới của lớp tôi. Một ngày nọ, cô yêu cầu tôi ở lại sau giờ học, tôi vô cùng hoang mang vì không biết mình đã làm sai điều gì nhưng ánh mắt trìu mến của cô phần nào giúp tôi cảm thấy an tâm hơn.
Khi chỉ còn hai cô trò trong lớp, cô mỉm cười và nói rằng tôi không cần lo lắng vì cô chỉ cần một người giúp cô dọn dẹp phòng học. Tôi im lặng quét dọn và sắp xếp phòng học tươm tất. Trong lúc làm việc, cô đã trò chuyện với tôi rất nhiều. Dường như cô biết tôi ngại giao tiếp nên đã chủ động bắt chuyện với tôi. Cô hỏi tôi nhiều điều về cuộc sống của tôi rồi kể cho tôi nghe về cuộc sống của cô cũng như lý do cô trở thành giáo viên.
Từ đó trở đi, ngày nào tôi cũng ở lại lớp sau giờ học để giúp cô dọn dẹp phòng và tâm sự cùng cô. Một hôm, cô tặng tôi một cục tẩy mới màu trắng. Tôi rất quý và luôn giữ nó trong túi áo. Đó là món quà đầu tiên trong đời tôi.
Cô khuyên tôi đọc sách và giúp tôi hiểu rằng không phải ai cũng là người xấu. Cô tin rằng nếu cố gắng, tôi có thể làm được những gì tôi mong muốn. Cô thắp lên niềm hy vọng trong tâm hồn cô đơn và tuyệt vọng của tôi.
Những tưởng cuộc sống của tôi đã lật sang trang mới, nhưng không phải thế. Chẳng bao lâu sau, tôi bị đưa ra khỏi trại mồ côi và phải chuyển trường, từ đó tôi mất liên lạc với cô Shannon. Tôi được trả về với cha – lúc này cha mẹ tôi đã ly hôn. Ở đó, tôi tiếp tục hứng chịu những trận đòn vô cớ của người cha nghiện rượu. Nhiều đêm mưa gió mịt trời, tôi bị cha đánh và đuổi khỏi nhà chỉ vì không mua được rượu cho ông, và tôi chỉ dám trở về nhà khi trời gần sáng. Cuộc sống tôi cứ thế trượt dài trong tăm tối.
Lớn lên một chút, tôi cũng bắt đầu tìm quên trong men rượu như cha. Trong một lần tuyệt vọng, tôi đập phá mọi thứ trong nhà như để thỏa nỗi uất hận cuộc đời mình. Bất chợt cục tẩy của cô Shannon văng ra từ một cái hộp và rơi xuống đất. Sau bao nhiêu năm, nó vẫn còn mới nguyên. Tôi bật khóc như một đứa trẻ và chợt nhận ra tôi không còn là chính mình nữa. Tôi đã phụ lòng tin và tình thương của cô Shannon. Đêm đó, tôi mân mê cục tẩy trên tay và nhớ lại những điều tốt đẹp cô từng dạy tôi.
Tôi quyết định sống khác đi kể từ ngày hôm đó. Tôi ngừng rượu chè và quyết tâm làm lại cuộc đời. Giờ đây, tôi đã kết hôn và là cha của một bé gái tám tuổi. Trong suốt những năm qua, tuy chưa một lần gặp lại cô nhưng tôi vẫn luôn biết ơn và nhớ đến cô Shannon. Trên hết, tôi vẫn luôn gìn giữ cục tẩy cô tặng và ghi nhớ lời dạy của cô, rằng với ý chí quyết tâm, tôi có thể thay đổi cuộc sống mình theo hướng tốt đẹp hơn.