• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ
  3. Trang 26

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 25
  • 26
  • 27
  • More pages
  • 44
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 25
  • 26
  • 27
  • More pages
  • 44
  • Sau

Những đồng xu của bà

“Giá trị đích thực của sự cho đi không nằm ở món quà lớn hay nhỏ mà ở tấm lòng của người trao tặng.”

- Francis Quarles

Tháng Mười năm 1962, một trận bão tuyết dữ dội quét qua thị trấn nơi tôi ở và để lại cảnh tượng hỗn độn với nhà cửa hoang tàn và cây cối đổ nát. Hệ thống điện bị hỏng hoàn toàn, vì vậy cha tôi phải nhóm lò sưởi để sưởi ấm cho gia đình.

Tôi mặc chiếc áo ngủ mới và đứng cạnh anh chị chờ cha nhóm lửa. Cha tôi vừa nhóm xong lò sưởi và rời đi thì chúng tôi liền tranh nhau xúm lại bên ngọn lửa đang cháy tí tách để được sưởi ấm.

Sau khi sưởi ấm hai tay và phía trước cơ thể, tôi quay lưng lại để đón hơi ấm từ chiếc lò đang cháy hừng hực. Thật dễ chịu khi được tận hưởng cảm giác ấm áp đầu tiên sau mấy ngày lạnh buốt. Tôi đang nhắm mắt thư giãn và cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ ngọn lửa thì bỗng thấy người mình nóng ran lên. Trong tích tắc, một tàn lửa từ lò sưởi bắn vào áo ngủ của tôi và lập tức bắt vào bông vải.

Tại bệnh viện, bác sĩ cho biết tôi bị bỏng độ ba và có nhiều vết bỏng rất sâu ở mặt sau chân trái. Việc chữa trị kéo dài nhiều tháng và thay băng mỗi ngày làm tôi vô cùng đau đớn. Dựa trên mức độ nghiêm trọng của vết bỏng, bác sĩ chẩn đoán chân của tôi có thể bị cứng và khó cử động sau lần ghép da, và cho dù cố gắng cách mấy thì tôi cũng khó mà đi lại bình thường. Mẹ tôi bật khóc nức nở khi nghe tin đó.

Khi nghe tin tôi gặp tai nạn, bà lặn lội đường xa để đến thăm tôi mỗi ngày. Bà bỏ ngoài tai lời bác sĩ nói và vẫn vững lòng động viên tôi tập đi. Vì thương bà, tôi cố tập đi trong nước mắt để làm bà vui. Nhưng đến khi vết thương đau quá mức chịu đựng, tôi đành bỏ cuộc dù biết điều đó sẽ làm bà thất vọng rất nhiều.

Một ngày nọ, bà đến thăm tôi và mang theo một hộp đầy ắp đồng xu mệnh giá hai mươi lăm xu. Hai mươi lăm xu là số tiền không nhỏ đối với một đứa trẻ vì viên kẹo thời đó chỉ có giá một xu.

Bà nói, “Mỗi lần cháu cố gắng đứng dậy, bà sẽ thưởng cho cháu một đồng xu này”. Tôi rất muốn có đồng xu đó, vậy nên mặc cho cơn đau, tôi khó nhọc đứng dậy. Bà mừng rỡ đặt một đồng xu vào lòng bàn tay tôi. Tôi vội ngồi xuống ngay lập tức vì cái chân đau nhói. Bà trìu mến nhìn tôi và nhẹ nhàng khích lệ, “Bà còn nhiều đồng xu lắm đấy. Cháu thử cố gắng đứng dậy lần nữa đi”.

Tôi lại gắng hết sức đứng dậy và bà thưởng cho tôi thêm một đồng xu. Ngày này qua ngày khác, rồi tháng này qua tháng khác, bà kiên nhẫn động viên tôi đứng dậy và tập đi. Còn tôi cố gắng nghe lời bà, không chỉ vì phần thưởng kia mà còn là để đáp lại sự quan tâm và tình yêu thương bà dành cho tôi.

Có lần tôi ôm lấy bà và cười hỏi, “Bà ơi, nếu sau này bà hết tiền thì sao ạ? Cháu sẽ không phải tập đi nữa phải không bà?”.

Bà vừa xoa đầu tôi vừa dịu dàng đáp, “Cháu phải cố gắng tập chứ và đừng lo bà hết tiền. Bà có nhiều tiền xu lắm, không bao giờ hết đâu”.

Tôi phải bỏ hẳn năm học lớp Ba để phục hồi đôi chân sau vụ tai nạn. Khi quay lại trường học, tôi tự hào bước vào lớp với dáng đi bình thường và chân không hề bị khập khiễng. Lúc trở lại bệnh viện tái khám theo định kỳ, bác sĩ ngỡ ngàng nói với mẹ tôi, “Trong suốt những năm điều trị bỏng, tôi chưa thấy bệnh nhân nào hồi phục hoàn toàn được như vậy”.

Đến khi tôi lớn hơn một chút, tôi mới hiểu hết món quà bà dành cho tôi. Mẹ tôi kể, “Bà không muốn nhìn thấy con mang đôi chân tật nguyền nên mỗi ngày bà đều cầu nguyện cho đôi chân con lành lại và ước nguyện của bà đã trở thành hiện thực”.

Tôi liền hỏi mẹ, “Bà kiếm đâu ra nhiều tiền vậy mẹ?”.

Mẹ trả lời, “Đó là số tiền dưỡng già bà đã dành dụm trong suốt nhiều năm đấy con”.

Tôi thật sự cảm động trước tình cảm của bà. Bà đã tiếp cho tôi thêm sức mạnh để vượt qua khó khăn bằng chính lòng yêu thương và niềm tin của mình. Buổi tối hôm ấy, tôi mang những đồng xu của bà cộng với số tiền nhỏ tôi tiết kiệm được ra phố để mua tặng bà cái áo len mà tôi biết bà sẽ rất thích.