“Hôm nay là một ngày tuyệt vời để ta có thể bắt đầu sống với ước mơ của mình.”
- Khuyết danh
Tôi làm tiếp viên hàng không đã hơn mười năm nay. Hôm đó là ngày nghỉ phép và cũng là lần đầu tiên tôi làm hành khách trên chuyến bay của mình. Tôi ngả người ra ghế rồi với tay lấy tờ tạp chí, đọc lướt qua vài trang và nhìn xung quanh. Ngồi cạnh tôi là bà cụ ngoài bảy mươi và cậu bé tầm tám tuổi trông rất dễ thương và thông minh. Vốn yêu trẻ con, tôi nở nụ cười thân thiện chào cậu bé. Cậu bé cũng cười đáp lại và giới thiệu tên mình là Bradley. Sau vài phút trò chuyện, tôi bắt đầu bị thu hút bởi đôi mắt trong veo của cậu bé.
“Đây là lần đầu tiên cháu đi máy bay nên cháu cảm thấy hơi lo”, Bradley bộc bạch với tôi.
“Đi máy bay dễ như ăn bánh thôi mà”, tôi trấn an cậu bé. “Cô thấy đó là một trong những việc dễ dàng nhất trên đời. Mà cháu đi tàu lượn bao giờ chưa?”
“Cháu mê tàu lượn lắm ạ.”
“Vậy cháu có dám buông tay ra không?”
“Dạ có, cháu thích như thế lắm”, Bradley dõng dạc nói rồi cười khúc khích.
“Thế cháu được ngồi phía trước bao giờ chưa?”, tôi hỏi, mặt làm ra vẻ sợ hãi.
“Có chứ ạ, lần nào cháu cũng cố ngồi hàng ghế đầu cho bằng được.”
“Cháu không sợ à?”
Bradley lắc đầu với vẻ đầy tự hào.
“Vậy thì đi máy bay đâu có thấm gì so với tàu lượn. Cô còn chẳng dám đi tàu lượn như cháu, vậy mà cô có sợ máy bay chút nào đâu.”
Bradley nở một nụ cười thật tươi, “Thật không cô?”.
Tôi gật đầu, cố để cậu bé nhận thấy cậu còn dũng cảm hơn cả tôi.
Máy bay rời đường băng và bắt đầu cất cánh. Bà cụ ngồi cạnh gọi cậu bé cùng nhìn ra ô kính nhỏ, “Cháu của bà có ước mơ gì không nào?”.
“Cháu chỉ ước mình có đôi chân như bạn Tracy để đi bất cứ nơi nào cháu muốn.”
“Bà cũng luôn cầu nguyện cho cháu điều đó. Nhưng cháu hãy nhìn xem, cháu vẫn có thể bay lên bầu trời cơ mà.”
Tôi chăm chú lắng nghe câu chuyện của hai bà cháu nhưng không hiểu họ đang nói gì.
Cậu bé suy nghĩ một chút rồi nói với bà, “Thế thì cháu có thể hái được các ngôi sao và cưỡi trên những đám mây kia phải không bà?”.
Cậu bé vừa nói vừa chỉ tay về phía những đám mây trắng đang bồng bềnh trôi, dường như cậu đã quên mất nỗi sợ bay ban nãy. Bradley thích thú nhìn ra cửa sổ và bắt đầu miêu tả những gì cậu nhìn thấy bên ngoài. Cậu tưởng tượng đám mây này trông như nàng bướm xinh xắn, còn đám mây kia giống chú ngựa con.
Sau đó cậu bé xin phép đi vệ sinh nên tôi đứng dậy để cậu bước ra lối đi, và lúc đó tôi mới nhìn thấy đôi chân bị tật của cậu bé. Bradley chậm chạp di chuyển đến nhà vệ sinh và khi quay trở lại, cậu giải thích, “Cháu bị loạn dưỡng cơ. Chị cháu còn bị nặng hơn cháu nữa đấy. Bây giờ chị ấy phải ngồi xe lăn rồi”.
Tôi lặng thinh trong suốt chuyến bay.
Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh và chúng tôi chia tay nhau.
Tối hôm đó, tôi ngẫm nghĩ rất lâu về cuộc nói chuyện của hai bà cháu. Trong hơn mười năm “bay lượn” trên bầu trời, chưa một lần tôi thả ước mơ của mình ra khỏi ô cửa, chưa từng muốn “cưỡi mây” và “hái sao” dù đôi chân tôi không hề tật nguyền.