“Khi có niềm tin, bạn có thể nhìn thấy cả những thứ vô hình.”
- Khuyết danh
Một ngôi làng nhỏ bên sườn đồi đang phải gánh chịu nạn hạn hán dài nhất từ trước đến nay.
Mùa khô đã qua từ lâu nhưng trời vẫn không đổ một giọt mưa. Mặt trời tỏa sức nóng như thiêu đốt vạn vật, đến những làn gió cũng phả vào người hơi nóng hừng hực. Đất bắt đầu nứt nẻ khiến bao cánh đồng lương thực và hoa màu héo khô.
Người dân trong làng lo lắng và buồn rầu trước dấu hiệu của một mùa thu hoạch thất bại. Họ sợ cuộc sống của mình sẽ bị đe dọa một khi không còn nước để dùng. Không còn cách nào khác, mọi người quyết định cùng nhau cầu nguyện với hy vọng Chúa Trời nghe thấu lời khẩn cầu mà thương tình đổ mưa xuống.
Tối hôm đó, tất cả người dân trong làng đến nhà thờ như đã hẹn. Vì ít khi được gặp mặt đông đủ nên mọi người tay bắt mặt mừng hỏi thăm nhau. Họ say sưa trò chuyện đến mức dường như quên mất mục đích đến nhà thờ.
Vị cha xứ già lặng lẽ nhìn quanh, nhưng sự hiện diện của ông không được mấy ai để ý. Bỗng ông chú ý đến một bé gái quỳ ngay hàng ghế đầu tiên. Cô bé đang bình thản cầu nguyện giữa đám đông ồn ào. Ngay cạnh cô bé là một chiếc dù màu đỏ – chiếc dù duy nhất xuất hiện trong nhà thờ. Khuôn mặt ngây thơ nhưng tràn đầy niềm tin của cô bé làm vị cha xứ khẽ mỉm cười.
Buổi cầu nguyện cuối cùng cũng diễn ra và kết thúc trong sự nôn nóng của phần đông những người tham dự. Khi họ đang vội vã chuẩn bị trở về nhà thì lạ thay, một cơn mưa đổ ào xuống. Tất cả đều vui mừng hò reo vì lời thỉnh cầu suốt thời gian qua cuối cùng cũng trở thành hiện thực. Chợt mọi người lặng yên nhường đường cho cô bé với khuôn mặt rạng ngời cầm trên tay chiếc dù màu đỏ nhẹ nhàng bước ra làn mưa.
Ai cũng đến nhà thờ để cầu nguyện, nhưng chỉ có duy nhất cô bé đó tin vào lời cầu nguyện của mình.