Đức Phật thuyết pháp dùng nhất tâm làm tông chỉ. Vô luận trăm ngàn pháp môn, chẳng ngoài hạnh liễu ngộ nhất tâm. Quan trọng nhất chỉ là tham thiền và niệm Phật. Nơi đây, chư Tổ sáng lập pháp tham thiền liễu ngộ chân tâm. Pháp môn niệm Phật, do Phật khai thị chung cho chư Bồ Tát Tam hiền, Thập địa1, dùng niệm Phật làm hạnh thiết yếu thành Phật. Bồ Tát Thập địa đã chứng chân như, chẳng lẽ chưa ngộ sao? Các ngài đều dạy rằng không rời niệm Phật, niệm Pháp, niệm Tăng.
1 Tam hiền, Thập địa: “Tam hiền” chỉ các quả vị Bồ Tát (Thập trụ, Thập hạnh, Thập hồi hướng); “Thập địa” chỉ các bậc hiền thánh.
Thiện Tài đồng tử2 tham vấn năm mươi ba vị thiện tri thức. Vị thứ nhất là Tỳ kheo Đức Vân. Ngài dạy Thiện Tài đồng tử môn niệm Phật giải thoát. Đến gần cuối, tham kiến Phổ Hiền, bèn nhập vào biển diệu giác của thiện tri thức, rồi hồi hướng qua cõi Tây Phương Tịnh Độ; Thiện Tài đồng tử bảo rằng tự thân trông thấy Đức Như Lai vô lượng quang hiện ra trước mắt, thọ ký3 cho đạo Bồ Đề4. Do được thấy như thế, bèn thành nhất thừa tối thượng của kinh Hoa Nghiêm, mà xưng tu pháp giới hạnh, trước sau không rời niệm Phật. Thập địa thánh nhân đã chứng chân như, cũng chẳng bỏ niệm Phật, mà vọng nhân đời Mạt pháp lại hủy báng cho là hạnh thấp kém. Sao lại nghi rằng tham thiền cùng niệm Phật là khác nhau? Đa văn5 khiếm khuyết, không biết ý Phật, vọng sanh phân biệt. Ước theo duy tâm Tịnh Độ, tâm tịnh thì cõi nước tịnh. Lúc tham thiền chưa liễu ngộ, ngoài niệm Phật ra, chẳng có pháp nào để thanh tịnh tự tâm; một khi tâm được thanh tịnh, thì sẽ liễu ngộ chân tâm. Bồ Tát đã ngộ mà không xả bỏ việc niệm Phật. Thế nên, ngoài việc niệm Phật ra, không thể thành chánh giác.
2 Thiện Tài đồng tử: là nhân vật chính trong phẩm Nhập Pháp giới trong kinh Hoa Nghiêm. Thiện Tài đồng tử xuất hiện trong Phật giáo, Đạo giáo và những câu chuyện dân gian, hầu hết được mô tả cùng với Long Nữ như là một tiểu đồng hầu cận của Bồ Tát Quán Thế Âm.
3 Thọ ký: lời ấn chứng trước của Phật đối với việc làm ở vị lai của các đệ tử.
4 Đạo Bồ Đề: đạo Phật.
5 Đa văn: học rộng nghe nhiều.
Phải biết chư Tổ, không dùng niệm Phật mà liễu ngộ chân tâm. Nếu niệm Phật đến độ nhất tâm bất loạn, thì phiền não tiêu trừ, tự tâm sáng soi, tức gọi là ngộ. Niệm Phật như thế, tức là tham thiền. Từ xưa chư Tổ đều không xả bỏ cõi Tịnh Độ như thế. Niệm Phật là tham thiền. Tham thiền cũng sanh cõi Tịnh Độ. Đây là việc của người xưa và nay, chớ có nghi ngờ. Lời này phá tận tiêu tan kiến chấp phân biệt Thiền và Tịnh6. Chư Phật xuất thế cũng không thuyết khác những lời này. Nếu bỏ qua lời này mà sanh vọng nghị luận, tức là lời của ma, chứ chẳng phải Phật pháp.
6 Cho thấy rõ chủ trương Thiền - Tịnh song tu của ngài Hám Sơn.