Dù là nửa đêm, nhà tù không bao giờ hoàn toàn im ắng: luôn có tiếng người rên rỉ, nói chuyện, cười đùa hoặc đe dọa. Toàn phạm nhân không may mắc chứng mất ngủ nên trở dậy cố tình gây chú ý. Ngoài họ ra, trại giam cũng có âm thanh riêng. Hình như nó cũng trằn trọc và thở dài. Mọi vách tường đều có tâm sự muốn giãi bày.
Dù thức gần hết đêm, Lee lại không để ý nắng sớm lần quanh tường nhà lao chui vào cửa sổ có song sắt tít trên cao. Khi cố ngủ, hắn toàn thấy những hình ảnh rời rạc không liên quan gì đến nhau: vòi nước rỉ sét, tường xám tróc lở, bẩn thỉu cao ngang vai, sàn bếp trầy trụa. Hắn buồn bã nhận ra rằng nhà tù còn len vào giấc mơ của hắn.
Ánh mắt hắn gườm gườm. Một lát sau, chiếc giường lắc lư vì Simon vừa bật dậy ở giường tầng trên, kết thúc giấc ngủ bằng cách ngáp rõ to. Quay mặt vào tường, Lee tự hỏi trên đời còn gì kinh tởm hơn gã. Thở gấp giờ thành thói quen của hắn. Hơi thở đậm mùi của những giấc mơ, mùi mồ hôi và ‘mùi’ của nỗi khiếp đảm, giống như thức ăn còn sót lại trong miệng lâu ngày. Hắn nằm nghiêng, người co ro thành hình chữ Z, hai bàn tay kẹp giữa đùi để khỏi run bắn lên. Như mọi sáng, hắn nghe tiếng Simon từ giường tầng trên bước xuống, ra bồn cầu trong góc xà lim tiểu tồ tồ.
Sáu giờ sáng. Chỉ lát nữa thôi, cai ngục mở cửa xà lim, đếm phạm nhân và dẫn họ ra nhà tắm, sau đó họ đếm lại trước khi phạm nhân được phép ăn. Mọi thứ đã thành nếp. Lee biết thói quen của những bạn tù không bao giờ nói chuyện với hắn. Hắn biết lão Gerry thích uống trà, biết cách Lebanese Sammy cạo râu, và biết Simon sắp hút thuốc trên giường rồi quay lại ngủ thêm chút nữa nhưng giấc ngủ này rất sâu. Thực ra hắn đang mong thế. Sáu giờ bốn phút rồi.
Làm sao biết việc mình đang làm là đúng? Có ai dám chắc không? Đáng lẽ dòng đời nên trôi giật lùi để thiên hạ thấy trước được hậu quả trước khi hành động. Hắn nhìn bao quát xà lim chật chội. Ánh đèn nhợt nhạt gây khó chịu ghê gớm. Hắn từng thích nhất buổi sáng sớm nhưng ngày ấy đã xa xưa lắm rồi. Nào bữa điểm tâm bày trên bàn gỗ, nào tiếng cười nói xôn xao pha lẫn tiếng tô đĩa sứ va vào nhau lanh canh, nào những trái trứng trần nước sôi dinh dính. Ánh sáng cũng giống hôm nay. Hắn nhớ giọng bố trầm trầm và nhớ lúc ông chăm chú ngồi đọc báo. Còn mẹ hắn đứng sau lưng ông, ngước mắt nhìn trời vẻ chán nản. Cha hắn sẽ nhìn qua gọng kính trễ xuống mũi, đoán xem cậu con trai cười gì rồi quay ngoắt ra sau. Bà mẹ vụt nghiêm mặt, thổi khói thuốc qua khóe miệng. Kế đến, ông bố sẽ chậm chạp quay về bàn để bà mẹ nháy mắt với con trai trước khi nhanh nhẹn quay sang bếp. Nếu tình yêu thương có thể nén lại trong một khoảng khắc, giây phút xa xưa ấy chính là nó.
Đột nhiên, tất cả đều lùi xa. Thời thơ ấu của hắn giờ xa lắc với bối cảnh tận Cairo hoặc Praha với toàn người lạ nói thứ ngôn ngữ không ai hiểu nổi. Hắn vụt quên quãng đời cũ và chóng mặt khi nghĩ tới chuỗi ngày sắp tới. Nếu không ‘dằn mặt’ Morris và các phạm nhân khác ngay, đời hắn coi như chấm dứt. Trong thâm tâm, hắn cực kỳ sợ hãi. Thực lòng, hắn lo mình sẽ làm hỏng chuyện.
Mấy phút trước khi cai ngục mở cửa cửa các xà lim, Lee mặc sẵn quần áo và ngồi ngay mép giường cứng. Một tay hắn cầm chai xăng hộp quẹt trộm của Simon hồi đêm. Hôm qua, anh ruột Simon vừa lén gửi vào cho em trai chai xăng đầy này. Trên thân chai bằng thiếc có hình rập nổi. Lee nhấc nó lên bằng đầu mấy ngón tay để dài, đoạn cố mở nắp. Hắn thở hổn hển qua hàm răng nghiến chặt. Khí lạnh xộc vào cổ họng hắn. Mấy ngày trước, hắn đã tập động tác này cho nhuần nhuyễn. Vai hắn nhô lên hạ xuống theo nhịp thở. Từ những xà lim gần đó có tiếng ho vọng tới. Ai đó cười ngặt nghẽo như tiếng đàn accooc. Tay kia của hắn có bao diêm. Sáu giờ hai mươi tám phút.
Ngay sau đó, Lee khẽ khàng đổ xăng lên khoảnh nệm ngay sau lưng Simon. Hắn dành phần lớn xăng cho nệm, chỉ chừa chút ít tưới thẳng lên người Simon. Mùi xăng khiến Lee nhớ dãy kho tối sau căn nhà thuở nhỏ, nhớ những đinh gỉ cùng thanh gỗ gãy. Đúng sáu giờ ba mươi, tiếng mở cửa xà lim lạch xạch từ xa vọng tới. Lee dốc ngược chai xăng rắc đầy lên lưng, lên tóc Simon. Gã đột ngột tỉnh giấc, lẩm bẩm khó chịu, vừa vuốt tóc vừa nhổ phì phì. Hắn đang cuống cuồng mở hộp diêm thì Simon xoay người ngồi dậy. Xăng chui vào miệng, chảy thành dòng trên cổ gã. Simon nhìn Lee, mắt nhắm mắt mở không hiểu do ngái ngủ hay do xăng chảy xuống mắt. Gã mở miệng, chưa kịp nói thì Lee đã quẹt diêm.
Ngọn lửa vàng nhạt be bé ở đầu que diêm bay trong không trung và sau chớp mắt, nó lan kín chiếc giường choán gần hết diện tích xà lim. Simon ồm ồm hỏi:
- Mày làm quái gì thế?
Rõ ràng gã đang nối kết mọi chi tiết: mùi xăng, sự hiện diện của Lee, que diêm đang cháy và thứ chất lỏng rắc đầy người hắn... thành ý tưởng có thể hiểu được. Ngay lúc đó, một cột lửa vươn cao từ mặt nệm và đống chăn bừa bộn, bò lên người gã thật nhanh.
Chưa đầy vài giây sau, thần lửa đã ngự trị tất cả. Lửa phụt ra từ da thịt Simon như thể nó bị ém trong đó từ rất lâu rồi. Lúc đầu, Simon phủi mạnh hai tay, sau đó gã lùi vào tường hòng dập lửa sau lưng. Miệng gã há hốc kinh hoàng. Những lỗ thủng đen ngòm có viền màu cam rực sáng trên chăn nệm nhanh chóng rộng thêm. Mùi tóc cháy khét lẹt, kèm tiếng nổ lốp bốp. Mải la hét, chửi bới, Simon quên hẳn Lee. Gã nói hàng tràng câu vô nghĩa. Sau đó, gã không nói được nữa, chỉ biết hú hét và kêu ú ớ.
Lee ném chai xăng rỗng xuống nệm, chạy ra ngoài. Hắn đóng cánh cửa lùa nặng nề, nhưng vẫn nghe tiếng Simon gầm rú la hét bên trong. Ngoài cầu thang, cai ngục chạy tới hỏi về vụ huyên náo, còn các phạm nhân khác nhìn nhau cố đoán xem có chuyện gì. Vài tên tù ngoác miệng cười: ít nhất chúng cũng được thấy kẻ khác hớt hải, chạy ngược chạy xuôi.
Lee tựa vào tường của xà lim dành cho hắn. Hắn phủi mạnh quần áo, khoanh tay cố trấn tĩnh. Mỗi cửa ra vào của xà lim đều trổ cửa sổ nhỏ lồng kính dày. Phạm nhân ngoài lối đi giương mắt nhìn hắn rồi nhòm vào trong. Họ chỉ trỏ, chen lấn nhau để nhìn cho rõ. Chắc chắn thứ họ nhìn thấy có đôi chút ấn tượng: một cây đuốc sống đang cháy rừng rực.