Lee nhét cặp chứa tiền dưới gầm ghế sofa ngoài phòng khách. Nó nằm gần ngoài để mỗi khi nằm ngủ, hắn muốn quờ tay kiểm tra là thấy. Không biết phải làm gì, hắn đành lôi chiếc cặp dính mạng nhện từ gầm ghế ném xuống chân lão Josef.
Ngồi trên gót ngay trước cái cặp, lão bỡn cợt:
- Phải phải. Không có mày, còn khuya tao mới thấy cặp. Giấu thế này thì ai mà tìm nổi.
Lão nhấn ngón tay mở khóa, nâng nắp lên. Mùi mốc thoảng từ trong bay ra. Đây rồi! Từng bó tiền nằm xếp hàng trước mặt lão.
- Toàn bộ tiền đây phải không?
- Gần đủ.
- Bao nhiêu tất cả?
- Tám ngàn.
Tay trái nắm chặt khẩu súng, lão cúi xuống cầm một bó lên tay tung lên như muốn kiểm tra trọng lượng. Tập tiền đập mạnh xuống bàn tay gã nghe bồm bộp. Lạy Chúa. Có tám ngàn bạc mà gây đủ thứ rắc rối.
Lee thấy cơ hội đã đến, có lẽ là cơ hội duy nhất. Bất thình lình, hắn nhanh nhẹn đẩy lão Josef và cố giằng khẩu súng khỏi tay lão. Lão gầm gừ nhao người ra trước nhưng tay vẫn cầm chắc vũ khí. Lee đè lên lão Josef nằm sấp đang quẫy đạp, cố lấy thăng bằng trên nền nhà lát ván gỗ. Giày hắn tuột khỏi chân, văng ra ngoài. Hắn ngửi thấy mùi len ẩm từ áo khoác và hơi thở sặc mùi thuốc lá của lão. Cả hai không nói, chỉ gầm gừ như đang gắng sức hoặc tức tối. Cây đèn bão rơi xuống nhà vỡ tan. Đống tạp chí đổ kềnh, văng tung tóe. Lão đá mạnh vào ống quyển của Lee rồi nhắm vào chỗ cao hơn, ngay chỗ vết đạn. Lee biết nếu chân lão với tới, hắn sẽ tiêu tùng. Chưa bị đá mà vết thương đã đau kinh khủng rồi. Chân lão vung lên nhưng đá trượt. Lão cố thêm hai lần nữa, mỗi lần Lee lại cong người lại trong lúc tay vẫn nắm chặt bàn tay cầm súng của lão. Cuối cùng, hắn lùi nhanh ra sau, đá thẳng vào ngực khiến lão Josef ngã lăn xuống đất và đoạt lấy súng từ bàn tay yếu dần của lão.
Lee ôm mạng sườn. Vạt áo hắn ẩm và ấm. Chỉ khâu đứt hết khiến vết thương hở hoác, máu tuôn chảy không thể ngăn kịp. Hắn nghiến răng chửi rủa, đoạn chĩa khẩu súng vào mặt lão Josef:
- Ông không mang tiền đi được (lão định định lên nhưng Lee lắc đầu, giương súng lên). Ông định lấy luôn chứ gì?
- Cái gì? Tiền này ư?
- Tất nhiên. Còn tiền nào nữa?
Hết nhìn tiền, lão lại nhìn Lee, đoạn lắc đầu.
- Tôi nói trúng tim đen chứ gì? Ông giữ làm vốn riêng, không hề có ý trả cho Marcel. Tôi biết ngay mà.
Lão cười khẩy, phủi quần áo:
- Thế cầm tiền rồi, tao biết đi đâu hả mày? Tám ngàn không đủ cho tao làm lại từ đầu.
- Làm sao tôi biết. Thì cứ trốn đi là xong.
- Trốn ư? Với tao chắc hơi muộn. Thôi bỏ súng xuống đi. Con trai, mày đang phạm sai lầm lớn đấy. Nhìn mày xem. Mày không muốn theo băng đảng đến hết đời đâu. Có thể mày nói đúng, mày không hợp bọn tao. Giờ đi ngay vẫn còn kịp. Tao nói nghiêm chỉnh đấy. Thực sự, tao đang gia ân cho mày, muốn cứu mày. Nếu tao mang tiền về trả, Marcel sẽ quên mày miễn là gã đừng nhìn thấy mày nữa. Cầm bằng lấy tiền, mày sẽ không bao giờ thoát. Thể nào chúng cũng tìm mày về. Nhất là nếu mày giết tao!
- Ông nói rõ hơn xem nào?
- Mày chỉ có thể đến một nơi thôi. Nhưng chẳng lẽ mày đến thẳng nhà chị gái mang theo tiền mặt và vết thương do đạn bắn? Nhưng giờ mày cao chạy xa bay, sẽ không ai đi tìm mày. Tin đi, tao cho mày cơ hội cuối cùng đấy. Nghĩ kỹ rồi đi đi. Bỏ tiền lại đây, rồi ai đi đường nấy. Tao nói nghiêm chỉnh đấy.
Đau quá, Lee nhăn nhó mãi. Có thật tên du đãng già đời, giết người không run tay này định tha hắn? Họ đứng nhìn nhau lâu đến nỗi Lee thấy rõ bóng mình trong mắt lão. Hắn ngửi thấy mùi mồ hôi trên người lão, nghe tiếng thở cò cử mỗi khi lão thở ra đằng mũi, giống tiếng sáo bị nứt. Hắn nhớ lần lão Josef đến nhà, lão cũng thở như thế. Từ đó đến nay quá nhiều chuyện dồn dập đến nhưng tất cả đều được dồn nén trong khoảng khắc này. Giờ lão chỉ như cái cây hay tảng đá, một thứ câm lặng và cũ kỹ. Hắn mới là người có súng trong tay.
Như đọc được suy nghĩ của Lee, lão nói:
- Thế cờ đảo ngược rồi nhỉ?
- Phải. Tôi thắng, ông thua.
- Cũng không nhất thiết phải thế.
Lee không muốn hỏi chính xác lão định nói gì. Hắn không muốn biết thêm gì nữa. Thật lạ lùng, khi giành thế chủ động, hắn lại không muốn quá tàn ác với lão. Sợ phải thấy chuyện mình sắp làm, hắn nhìn qua đầu lão, như thể tự nhiên mắt hắn mất phương hướng, rồi bóp cò. Lão Josef giật nảy người, chết ngay tức khắc. Máu bắn khắp tường. Máu ộc ra, chảy thành vũng trên sàn nhà rồi thấm vào tấm thảm có họa tiết cầu kỳ dưới chân. Lee đứng im giây lát rồi nhét súng vào túi. Hắn lờ mờ cảm giác có thứ gì đó quý giá vừa từ bỏ hắn.