L
ƯỚT QUA TÂM TRÍ ANH là bản nhạc “The Load-Out” của Jackson Browne, trong album từ những năm bảy mươi Running On Empty, giai điệu bày tỏ sự tôn vinh các nhân viên phụ trách thiết bị lưu diễn.
Một hình thức tôn vinh. Bạn hiểu rằng luôn phải ưu tiên cho ca sĩ.
Nhưng chẳng phải họ luôn làm thế sao?
Dẫu vậy cũng chẳng còn ai khác viết một bài như thế tôn vinh chuyên môn của Bobby Prescott, và anh thường xuyên ngân nga nó.
Lúc này đã gần nửa đêm, anh dừng xe gần trung tâm hội nghị, trèo ra khỏi chiếc xe bán tải của ban nhạc, duỗi chân tay phía sau đường chạy marathon đến và đi từ Bakersfield để cất chiếc ampli được đặt hàng riêng. Kayleigh Towne muốn các nhạc sĩ của cô phải sử dụng các ampli có ống - giống những chiếc ti vi và radio ngày xưa. Một cuộc tranh luận lớn đã nổ ra về việc loại nào cho ra âm thanh hay hơn: các ampli chỉ dùng bán dẫn với các ampli có ống. Phe ủng hộ ống cho rằng công nghệ cổ này mang lại “âm thanh tuyệt hảo” không tả được khi vặn hết âm lượng. Âm thanh mà các ampli kỹ thuật số không thể sao chép. Không ngạc nhiên khi đây chính là triết lý của Bishop Towne, và khi Bố Già, như các kỹ thuật viên gọi ông thế, trình diễn, sân khấu của ông chất đầy các ampli như Marshall JCM2000 TSL602, Fender Deluxe Reverb II, Traynor Custom Valve YCV20WR và Vox AC30.
Bobby cũng là tay chơi guitar (trong giới âm nhạc bây giờ không còn nhiều nhân viên phụ trách thiết bị lưu diễn, kỹ thuật viên hoặc trợ lý riêng có thể ngồi chơi nhạc trong sô diễn, trừ phi bắt buộc). Chính anh cũng cho rằng âm thanh phong phú của các ống là điều dễ nhận thấy, nhưng chỉ khi chơi nhạc blues.
Anh mở khóa cửa ra vào sân khấu tại trung tâm hội nghị, đẩy thiết bị kềnh càng này vào trong. Ngoài ampli, anh còn một thùng trang thiết bị lắp ráp đèn cùng các dây cáp an toàn.
Nghĩ lại vụ dàn đèn rơi sáng hôm ấy.
Lạy Chúa...
Trình diễn có thể là một nghề kinh doanh nguy hiểm. Bố anh từng là kỹ sư thu âm tại London vào những năm 60 và 70. Hồi ấy, những nhà chuyên môn nghiêm túc như Robert Senior hợp tác với các ban nhạc - chẳng hạn như Beatles và Rolling Stones - chiếm số lượng áp đảo hơn nhiều so với các nhạc sĩ điên rồ, thích tự hủy hoại bản thân, không ngừng cố gắng tự giết mình bằng ma túy, rượu, xe hơi và lời bình luận châm chích tiêu cực. Nhưng ngay cả có loại đi những hành vi xấu, trình diễn vẫn có thể nguy hiểm. Điện chính là rủi ro lớn nhất - anh biết ba nghệ sĩ trình diễn bị điện giật chết trên sân khấu, hai ca sĩ và một nghệ sĩ guitar bị dàn đèn rớt trúng người. Một chuyên viên kỹ thuật phụ trách lưu diễn ngã gãy cổ từ sân khấu trên cao. Nửa tá người chết do tai nạn giao thông thường là do họ ngủ quên, vài người bị nghiền nát đến chết khi chiếc xe tải hộp số mất phanh, cán qua cả cục chèn bánh xe.
Nhưng một dàn đèn bị tuột ư? Thật lạ lùng, suốt mấy năm làm kỹ thuật viên thiết bị lưu diễn anh chưa từng thấy.
Và điều đó đang đe dọa Kayleigh? Anh thực sự run rẩy khi nghĩ đến nó.
Đêm nay, nhà hát trông như hang động này sẽ tràn ngập những cái bóng hắt ra từ ánh sáng trên các tấm biển chỉ lối ra. Nhưng thà thế còn hơn cảm giác khó chịu Kayleigh đã mô tả sáng hôm đó. Bobby cảm thấy niềm vui được ở đây cuộn lên trong lòng mình. Anh cùng Kayleigh đã luôn làm việc hài hòa với nhau gần như hoàn hảo, ngoại trừ một điều. Đối với cô, âm nhạc là một ngành kinh doanh, một nhiệm vụ, một nghề nghiệp. Những nhà hát chỉ thuần liên quan đến vấn đề âm thanh. Nhưng đối với Bobby, sự lãng mạn ở những nơi này thật đặc biệt, gần như là thiêng liêng. Anh tin rằng những nhà hát như thế này tiếp tục vang vọng âm thanh của các nhạc sĩ đã từng trình diễn tại đó. Và nơi gặp gỡ bằng bê tông này ở Fresno có cả một bề dày lịch sử. Chính anh khi còn bé ở đây, đã từng được xem Dylan, Paul Simon, U2, Vince Gill, Union Station, Arlo Guthrie, Richard Thompson và Rosanne Cash, rồi Sting, Garth Brooks, James Taylor cùng Shania, ôi cái danh sách này thì vô tận... Anh tin rằng, những giọng hát của họ, âm thanh trong trẻo từ guitar, các bộ kèn, sáo và trống của họ đã làm thay đổi đến từng milimet nơi này.
Khi đến gần dàn đèn rơi xuống, anh để ý có người đã dịch chuyển nó. Anh đã lưu ý rằng không ai được đụng vào bộ dàn đèn màu đen nặng trịch này, sau khi anh hạ nó xuống sân khấu. Nhưng giờ đây nó đang nằm ngay mép, phía trên khoang nhạc, đúng khoảng cách chín mét tính từ chỗ nó ngừng đu đưa sau khi rơi.
Anh sẽ cạo đầu ai làm chuyện này. Anh muốn xem đích xác đã xảy ra chuyện gì. Bobby cúi người xuống xem thiết bị. Có gì không ổn nhỉ?
Có thể nào thằng chó Edwin Sharp kia làm không? Có thể...
Bobby Prescott không hề nghe thấy tiếng bước chân của bất kỳ ai đến sau lưng mình. Anh chỉ cảm thấy hai bàn tay xô vào lưng làm anh ngã chúi về phía trước. Miệng anh bật lên một tiếng thét ngắn khi rơi xuống lớp sàn bê tông sáu mét dưới khoang nhạc, làm gãy quai hàm và một bên cánh tay.
Ôi lạy Chúa, lạy Chúa...
Anh nằm sấp, nhìn chằm chằm vào khúc xương trắng hếu, lốm đốm vết máu thòi ra qua làn da cẳng tay.
Bobby rên rỉ, gào thét gọi người đến cứu. Kẻ nào? Kẻ nào đã làm chuyện này?
Edwin ư?... Có thể hắn đã nghe mình bảo Kayleigh trong quán cà phê, rằng tối muộn mình sẽ tới đây.
“Cứu tôi với!” Im lặng.
Bobby cố gắng vươn tay vào túi tìm di động. Đau lộng óc. Anh suýt ngất đi. Thử lại nào! Mình sẽ chảy máu đến chết mất!
Rồi trong hơi thở hổn hển, anh nghe thấy một âm thanh yếu ớt trên đầu, kêu kèn kẹt. Anh quay đầu lại và nhìn lên.
Không... Chúa ơi không!
Anh nhìn thấy dàn đèn ngay trên đầu, đang hạ xuống về phía mép sân khấu.
“Không! Ai đấy? Không!”
Bobby cố lật người lại, bấu chặt vào sàn bê tông bằng những ngón tay trên cánh tay còn lành lặn. Nhưng hai chân anh bất động.
Một phân, hai...
Di chuyển, lăn ngay sang bên! Quá muộn rồi.
Dàn đèn rớt thẳng xuống lưng anh, với vận tốc một trăm dặm trên giờ. Anh cảm thấy phía trên cơ thể mình kêu rắc một tiếng, mọi cơn đau đều biến mất.
Lưng của mình... lưng của mình... Tầm nhìn của anh mờ dần.
Bobby Prescott tỉnh lại sau - mấy giây, mấy phút, mấy tiếng... anh không biết nữa. Anh chỉ biết căn phòng chìm trong thứ ánh sáng lạ lùng; dàn đèn pha đang nằm trên lưng anh đã được bật lên.
Chùm ánh sáng hàng nghìn watt, đang tỏa ra từ các bóng đèn khổng lồ.
Rồi anh thấy ngọn lửa hắt lên tường những cái bóng nhảy nhót. Ban đầu anh không hiểu cái gì đang cháy - chẳng cảm thấy tí hơi nóng nào. Nhưng sau đó cái mùi kinh tởm của tóc và thịt đang cháy tràn ngập không gian nhỏ.
Giờ thì anh đã hiểu.