• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Giai điệu tử thần
  3. Trang 10

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 9
  • 10
  • 11
  • More pages
  • 88
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 9
  • 10
  • 11
  • More pages
  • 88
  • Sau

Chương 6

D

ANCE DỪNG BƯỚC tại quán bar Mountain View và gọi một cốc Pinot Noir, sau đó về phòng mình rồi bước vào trong. Trước đó, cô đã treo tấm biển XIN ĐỪNG LÀM PHIỀN trên nắm cửa, đến giờ cô vẫn để nguyên, mong chờ được tận hưởng cái quyền hiếm hoi của bà mẹ - ngủ nướng.

Cô tắm táp, khoác áo choàng rồi nhấm nháp rượu và buông mình xuống giường. Cô bấm phím gọi nhanh số 3.

“Chào sếp”, TJ Scanlon vui vẻ trả lời ngay khi chưa hết hồi chuông thứ nhất. Xung quanh là những tiếng ồn lạ lùng. Tiếng chuông reo, những tiếng quát tháo, tiếng đàn dương cầm calliope, cho dù Dance nhận ra cô không biết chính xác là loại đàn gì.

“Cậu đang ở chỗ chơi điện tử à?”

“Hội hè. Hẹn hò. Bố con tôi đang xếp hàng đi tàu lượn, nhưng tôi sẽ ra chỗ khác dễ nghe hơn.” Giọng anh ta bé đi khi tránh nói vào ống nghe. “Sếp bố đấy... Được rồi. Tốt hơn con nên chén xong món kem tuyết đó rồi chúng ta tiếp tục... Không, đang bảo con đấy. Thật đấy. Cái từ ‘nghịch đảo’ có ý nghĩa gì không vậy?”

TJ là lựa chọn tốt nhất trong số các đặc vụ tại văn phòng CBI ở Monterey, nói chung là người khá bảo thủ. Anh ta là người được kỳ vọng trong những nhiệm vụ dài hơi, đòi hỏi khắt khe, nhiệm vụ tay trong hoặc bất kỳ điều gì liên quan đến những năm 60, như Bob Dylan, áo thun nhuộm màu lòe loẹt hoặc đèn đối lưu giọt dầu.

Kỳ quặc, đúng thế. Nhưng Dance là ai mà có quyền phán xét. Cô đang tận hưởng kỳ nghỉ cuối tuần ở Fresno, ngồi trong một gara nóng nực ghi âm những ca khúc vô danh, do một nhóm công nhân tá điền, vui vẻ và có thể không có tư liệu gì, sáng tác.

“Cần cậu giúp tôi kiểm tra một thứ, TJ.”

Cô nói cho anh nghe những gì mình biết về Edwin Sharp. Cả số điện thoại kẻ gọi đến đã chơi lại ca khúc của Kayleigh vừa nãy.

TJ hỏi, “Có điều gì đặc biệt về Sharp không?”.

“Bình thường thôi. Nhưng cũng dính dáng đến dân sự. Rình mò, kiện tụng, các án lệnh cấm chỉ. Ở đây và ở bang Washington. Sang Oregon cũng là một giải pháp.”

“Tôi sẽ làm. Những cây thông. Rượu Pinot Noir, pho mát. Không, đây là Wisconsin.”

“Chúc vui vẻ nhé.”

“Chúng tôi vui mà. Tôi vừa thắng được cho Sadie con gấu trúc đấy... Không, bố nghiêm túc đấy. Ăn hết kem tuyết đi. Lực ly tâm sẽ chẳng có tác dụng gì đâu... Gọi sau nhé, sếp.”

Dance ngắt máy. Cô đã cố gọi cho Jon Boling nhưng di động của anh đặt chế độ thư thoại. Cô nhấp thêm ngụm rượu nữa, sau đó quyết định đã đến giờ đi ngủ. Cô đứng dậy bước đến chỗ cửa sổ, đóng màn cửa lại. Sau đó cô đi đánh răng, thay áo choàng tắm bằng chiếc quần ống rộng, áo thun màu hồng nhạt cỡ to. Kathryn Dance là cô gái chỉ thích mặc đồ ngủ vào những dịp đặc biệt.

Cô lăn ra mép giường, mò mẫm tìm công tắc để tắt đèn. Và cứng người.

Cửa sổ!

Trước khi rời phòng đến chỗ Villalobos, Dance đã đóng tấm rèm mỏng và những tấm màn cửa nặng nề; căn phòng tầng trệt nhìn thẳng ra bãi đỗ xe, một con đường bốn làn và bên kia đường là một công viên nhỏ.

Đó cũng chính những tấm màn cửa mà cô vừa đóng lại lần nữa. Nhưng trước đó cô chưa hề mở chúng ra. Ai đó đã vào phòng cô và mở chúng.

Ai dám xâm phạm kể cả khi đã treo biển ĐỪNG LÀM PHIỀN? Không phải phục vụ phòng - căn phòng này chưa được dọn dẹp, giường vẫn nhàu nhĩ kể từ hồi chiều cô nằm trên đó và gọi cho lũ nhóc.

Có vẻ như không có gì bị xáo trộn. Mấy chiếc va li màu xanh dương của cô vẫn ở nguyên chỗ cũ. Quần áo vẫn đang treo lủng lẳng trên mấy cái giá áo chống trộm như trước. Năm đôi giày vẫn nằm nguyên thành hàng gần tủ quần áo. Chiếc túi đựng máy tính của cô dường như không bị lục lọi, dù sao thì máy tính có cài mật khẩu nên không ai có thể đọc được các hồ sơ hoặc email của cô.

Cô tắt đèn, bước đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài đường. Đã mười một rưỡi, công viên bên kia đường hoang vắng... không, đợi đã. Kẻ nào đó đang đứng trong bóng tối. Cô không thể nhìn ra được dáng người cụ thể, nhưng thấy được ánh lửa trên đầu điếu thuốc màu cam đang chậm rãi chuyển động, khi kẻ hút thuốc đưa lên miệng rít một hơi.

Cô nhớ Edwin Sharp đã chậm rãi và kiên nhẫn nghiên cứu gương mặt lẫn cơ thể cô trong nhà hàng ngày hôm đó. Cách hắn đọc kỹ tất cả thông tin về cô trên tấm thẻ. Cô biết những kẻ rình mò là chuyên gia thu thập thông tin về mọi người - của cả những đối tượng ám ảnh chúng lẫn những ai đe dọa cản trở chúng. Nhất định Edwin đã cho thấy hắn giỏi nghiên cứu tới mức nào, biết hắn đã tìm hiểu được những gì về đồng nghiệp của Kayleigh.

Cũng có thể đó chỉ là sự trùng hợp. Có thể đã xảy ra vấn đề gì đó đối với hệ thống điện hoặc đường ống nước, nên các công nhân buộc phải vào phòng, bất chấp có biển báo ngoài cửa. Cô gọi cho lễ tân nhưng họ không biết có người vào đây hay không.

Cô chắc chắn tất cả các cửa sổ đều đã khóa, dây xích được gắn chắc chắn trên cửa ra vào. Cô xem xét công viên kỹ lưỡng một lần nữa, qua một khe hở trên tấm màn. Trăng đã ló ra nhưng trời vẫn còn quá tối và sương xuống nhiều nên không nhìn được rõ.

Ánh lửa màu cam của điếu thuốc lóe lên khi hắn rít một hơi dài. Rồi đầu mẩu điếu thuốc rơi xuống đất, biến mất dưới gót giày hoặc ủng.

Cô không nhìn thấy cử động nào. Phải chăng hắn đã bỏ đi khi thấy cô tắt đèn, cho rằng cô đã đi ngủ?

Dance đợi thêm một lúc nữa trước khi trèo vào giường. Cô nhắm mắt lại.

Và cô tự hỏi tại sao mình bồn chồn. Cô biết giấc ngủ sẽ phải rất lâu, rất lâu nữa mới đến.