• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Giai điệu tử thần
  3. Trang 9

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 8
  • 9
  • 10
  • More pages
  • 88
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 8
  • 9
  • 10
  • More pages
  • 88
  • Sau

Chương 5

Q

UẢ NHIÊN, CALIFORNIA luôn là quê hương của âm nhạc Latin: một ít Salvador, một ít Honduras và một ít Nicaragua, tuy nhiên âm thanh chủ đạo vẫn là giai điệu mexico: nhạc mariachi truyền thống, nhạc banda, ranchera, norteño và sones1. Cũng có rất nhiều nhạc pop và rock, kể cả thương hiệu nhạc ska và hip- hop của riêng phía nam biên giới.

1 Tất cả đều là thể loại nhạc dân gian truyền thống Mexico.

Những âm thanh này được phát từ khắp các đài tiếng Tây Ban Nha đến thung lũng Trung tâm rồi vào các ngôi nhà, cơ sở kinh doanh và cánh đồng ở đây, chiếm một nửa tần số phát thanh - phần băng thông còn lại phải chia sẻ giữa nhạc Anglo và các đài tôn giáo tìm-và-chọn đang ra rả mớ lý thuyết thần học chả đâu vào đâu.

Đã gần 9 giờ tối, Dance giờ đang nhấm nháp khẩu vị còn mới mẻ của thứ âm thanh này tại một gara nóng bức ở Jose Villalobos, vùng ngoại ô của Fresno. Hai chiếc Toyota gia đình đã được dọn khỏi công trình nhỏ bé, riêng rẽ vốn thường được dùng làm phòng diễn tập. Cho dù đêm nay, nó có công dụng là phòng thu âm. Sáu nhạc sĩ của Los Trabajadores vừa hoàn thành xong bài cuối cùng cho phần ghi âm kỹ thuật số của Dance. Những người đàn ông ở lứa tuổi từ hai mươi lăm đến sáu mươi, đã hợp tác cùng nhau vài năm, họ vừa chơi nhạc dân gian truyền thống Mexico vừa chơi nhạc của riêng mình.

Việc ghi âm diễn ra thuận lợi, cho dù ban đầu họ không mấy tập trung - phần lớn là do người đi cùng Dance: Kayleigh Towne, với mái tóc được búi gọn trang nhã, quần jean bạc phếch, áo sơ mi và áo vest denim.

Các nhạc sĩ bày tỏ sự tôn sùng, có hai người lao ngay vào trong nhà rồi quay lại cùng vợ con để chụp ảnh. Một trong những bà vợ nước mắt đầm đìa nói, “Cô biết không, tất cả chúng tôi đều yêu thích ca khúc ‘Leaving Home’ của cô. Chúa phù hộ cô vì đã viết bài hát đó”.

Đấy là một bản ballad nói về một bà già đang gói ghém đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi căn nhà vợ chồng bà đã từng nuôi dạy lũ trẻ. Khán thính giả tự hỏi liệu có phải bà ấy vừa trở thành góa phụ, hay liệu ngôi nhà có bị ngân hàng siết nợ không.

Bây giờ tôi đang bắt đầu lại, một lần nữa bắt đầu lại từ số không, Để cố gắng sống một cuộc sống mới, không gia đình, không bạn bè. Suốt những năm tháng tôi đã sống, tôi chỉ biết một điều thôi: Chẳng có gì khó khăn hơn khi phải rời bỏ ngôi nhà của mình.

Phải đến cuối bài mới biết bà là người nhập cư trái phép, đang bị trục xuất. Cho dù cả cuộc đời bà đã sống tại Mỹ. Ngay sau khi bị bỏ lại một mình ở bến xe buýt tại Mexico, bà đã hát câu cuối bằng tiếng Tây Ban Nha: “Nước Mỹ xinh đẹp”. Đó là ca khúc gây tranh cãi nhất của Kayleigh, khiến những người chọn đường lối cứng rắn trong cải cách nhập cư tức giận. Nhưng bài hát cũng cực kỳ phổ biến, trở thành quốc ca của đội ngũ công nhân Latin và những ai đang thuyết giảng về một chính sách biên giới cởi mở hơn.

Khi họ đang thu dọn đồ nghề, Dance giải thích những ca khúc này được tải lên trang web của cô lẫn của Martine ra sao. Cô không thể chắc chắn chuyện gì có thể xảy ra, nhưng vì ban nhạc đã chơi tốt như thế, bài hát của họ có khả năng được kha khá lượt tải xuống. Với sự thịnh hành của nhạc Latin trên toàn nước Mỹ, các nhãn hiệu thu âm độc lập chuyên trị dòng nhạc này, có khả năng sẽ lôi kéo được sự chú ý của các nhà sản xuất, hoặc các công ty quảng cáo.

Thật hiếu kỳ là họ không mấy quan tâm đến chuyện sẽ thành công. Họ cũng chẳng để ý đến việc kiếm thêm tiền, mà chỉ quan tâm đến các lượt tải xuống. Villalobos đã nói, “Phải, chúng tôi không muốn kiểu sống như thế - rong ruổi trên đường suốt. Chúng tôi sẽ không đi lưu diễn. Chúng tôi có công việc, gia đình, con cái. Chúa sinh đôi hai đứa - giờ ông ta phải đi thay bỉm rồi”. Một cái liếc mắt về phía chàng thanh niên đẹp trai, cười toe toét đang cất chiếc guitar Gibson Hummingbird cũ mèm.

Họ chia tay nhau, Dance cùng Kayleigh chui vào chiếc Suburban màu xanh thẫm của cô bé. Dance đã bỏ lại chiếc Pathfinder ở Mountain View, rồi cùng Kayleigh đến chỗ này bằng chiếc SUV. Darthur Morgan bắt đầu quay lại nhà trọ bên đường của Dance. Anh ta ngồi cách xa hai người, nhìn ra đường. Có sáu, bảy cuốn sách bìa cứng, bọc da, nằm trên ghế trước. Các tựa sách chỉ được đóng dấu vàng trên gáy. Những tác phẩm kinh điển, Dance suy đoán. Anh ta dường như không đọc chúng, bổn phận của anh ta chỉ là vệ sĩ. Khi ngồi một mình trong phòng vào ban đêm, có thể chúng là nguồn vui của anh ta. Một cánh cổng đưa anh ta xa rời khỏi mối đe dọa thường trực.

Kayleigh đang nhìn ánh đèn lờ mờ, hay khung cảnh tối om ngoài cửa sổ. “Em ghen tị với họ”, cô bé nói.

“Như thế nào?”

“Như kiểu có rất nhiều nhạc sĩ trên trang web của chị. Họ chơi nhạc vào buổi tối và những ngày nghỉ cuối tuần cho bạn bè cùng gia đình họ nghe. Họ không chơi nhạc vì tiền. Đôi khi em ước gì mình không giỏi đến thế. Ha ha, thấy em khiêm tốn chưa... Nhưng chị hiểu ý em mà. Em chưa bao giờ thực sự muốn trở thành một ngôi sao. Em muốn có một người chồng và...”, cô bé hất đầu về phía xe của Villalobos, “những đứa con, rồi hát cho họ nghe, hát cho bạn bè nghe... Tất cả những điều ấy quá xa vời với em rồi”.

Cô im lặng, Dance cho rằng cô bé đang nghĩ: Nếu em không nổi tiếng đến thế, có lẽ trong đời em đã không gặp Edwin Sharp.

Dance có thể thấy hình ảnh phản chiếu của Kayleigh, để ý thấy quai hàm cô bé cứng lại, và có lẽ những giọt nước mắt còn đọng trên mi. Rồi Kayleigh xoay người, dường như xua đi những ý nghĩ sầu muộn, và nói với một nụ cười héo hắt, “À tán gẫu cho em nghe đi”.

“Về đàn ông ấy hả?”

“Đại loại thế!”, Kayleigh đáp. “Em nghe chị từng nhắc đến Jon nào đó?”

“Anh chàng vĩ đại nhất thế giới”, Dance đáp. “Tuyệt vời. Đã từng ở thung lũng Silicon, giờ đây anh ấy làm giáo viên kiêm tư vấn. Điều quan trọng nhất là Wes và Maggie thích anh ấy.” Cô nói thêm rằng con trai cô đã có khoảng thời gian khó khăn với chuyện hẹn hò của mẹ nó. Nó không ưa bất kỳ người đàn ông nào cho đến khi gặp Boling.

“Dĩ nhiên chẳng tránh được việc một anh chàng chị giới thiệu với chúng, hóa ra lại là kẻ sát nhân.”

“Không thể nào!”

“À, mẹ con chị không bị nguy hiểm gì đâu. Hắn cũng truy đuổi tội phạm giống chị. Chỉ là chị muốn tống hắn vào tù. Bạn chị muốn giết hắn.”

“Em không biết”, Kayleigh nói với vẻ lo ngại. “Có điều cần phải bàn về chuyện này.”

Có lẽ lại đang nghĩ đến Edwin Sharp đây mà.

“Nhưng lũ nhóc yêu quý Jon. Mọi chuyện đang tiến triển tốt.” “Và?”, cô ca sĩ hỏi.

“Và cái gì?”

“Chị có định nói với em hay không đây?”

Và ở đây, mình là chuyên gia về nghiên cứu cử chỉ. Dance lưỡng lự nhưng đến cuối cùng phản đối. “À, có gì đâu... chỉ là ai biết được chuyện gì xảy ra? Chị chỉ mới làm góa phụ có vài năm thôi mà. Vội gì đâu.”

“Chắc rồi”, Kayleigh nói, không hoàn toàn tin vào lời giải thích khập khiễng.

Cuối cùng Dance thổ lộ: Phải, chị rất thích Jon Boling. Này, có thể cô đã yêu anh ấy và đã hơn một lần, họ ngủ chung giường vào những đêm đi xa thành phố, rằng cô sắp tuyên bố điều đó. Và cô cảm thấy anh ấy cũng vậy.

Anh ấy nhân hậu, dễ tính, đẹp trai và vô cùng hài hước. Nhưng rồi Michael đã xuất hiện. Michael O’ Neil là một thám tử của Văn phòng Cảnh sát trưởng hạt Monterey. Anh ta và Dance đã làm việc với nhau nhiều năm, và nếu theo bản năng cô bắt được bước sóng của ai, thì đó là O’Neil. Họ làm việc một cách hài hòa, họ cùng cười, cùng yêu thích những đồ ăn, thức uống giống nhau, họ tranh luận như những kẻ chết tiệt, nhưng bản thân lại không thừa nhận điều đó. Dance tin rằng anh ta là người hoàn hảo đối với cô như bất kỳ ai khác có thể.

Ngoại trừ một sự cố nhỏ: Người vợ.

Người cuối cùng đã bỏ rơi anh ấy và lũ trẻ - lẽ tất nhiên thôi, ngay sau khi Dance bắt đầu đi chơi với Jon Boling. O’Neil và vợ anh ta, Anne, vẫn chưa chính thức ly hôn, cho dù cô ta hiện đang sống tại San Francisco. O’Neil từng nói rằng giấy tờ ly hôn đang được chuẩn bị nhưng cụ thể vào thời gian nào, hay kế hoạch ra sao vẫn còn mơ hồ.

Có lẽ đây sẽ là chủ đề đối thoại với Kayleigh Towne trong một buổi tối khác.

Trong mười phút họ đã đến Mountain View, Darthur Morgan đánh chiếc Suburban đến trước cửa nhà trọ. Sau đó, Dance chào từ biệt cả hai.

Đúng lúc đó di động của Kayleigh đổ chuông, cô bé nhìn xuống màn hình, cứng người lại. Rồi nhấn phim TRẢ LỜI. “A lô?... A lô...” Cô lắng nghe một lúc, rồi nói chắc nịch, “Ai đấy?”.

Bàn tay đặt trên tay nắm cửa của Dance ngừng lại, và quay lại nhìn cô ca sĩ.

Kayleigh ngắt cuộc gọi, liếc nhìn màn hình lần nữa. “Kỳ lạ thật.” “Cái gì lạ?”

“Ai đó vừa cho em nghe một đoạn trong bài ‘Your Shadow’.” Tựa bài hát trong album mới nhất của cô bé đã kịp trở thành một hit khủng.

“Dù có là ai đi nữa họ cũng không xưng tên. Chỉ chơi đúng đoạn đầu thôi.”

Dance đã tải xong ca khúc này, cô nhớ lại ca từ của nó.

Em bước lên sân khấu, hát cho mọi người nghe.

Em khiến họ mỉm cười. Còn điều gì đúng đắn hơn thế? Nhưng rồi em nhận ra, ngay cả công việc này cũng có hiểm nguy, Ai ai dưới kia cũng thèm muốn một mảnh tâm hồn em.

“Nhưng nó... nó là bản ghi âm từ một buổi hòa nhạc.”

“Em không làm các album trực tiếp mà”, Dance nói, nhớ lại việc Kayleigh thích kiểm soát phòng thu.

Cô vẫn đang nhìn vào màn hình. “Đúng. Đó là bản in lậu. Nhưng nó thực sự có chất lượng cao - gần như giọng thật, không phải bản ghi âm... Nhưng ai đang chơi bản nhạc này và tại sao?”

“Em có nhận ra số gọi đến không?”

“Không. Không phải mã vùng địa phương này. Chị có nghĩ đó là Edwin không?”, cô bé hỏi, giọng nghe căng thẳng vì stress, nhìn lên Darthur Morgan với đôi mắt sẫm màu, kiên định hiện rõ trên kính chiếu hậu. “Nhưng đợi đã, chỉ có bạn bè và gia đình em mới biết số này. Làm sao hắn biết được?” Cô bé nhăn nhó. “Có lẽ cũng bằng cách tương tự để lần ra được email của em.”

“Có thể là ai đó trong ban nhạc không?”, Dance hỏi. “Một trò chơi khăm chẳng hạn?”

“Em không biết. Trước nay chưa có ai làm thế.”

“Cho chị số điện thoại đó. Chị thử gọi xem sao. Chị cũng sẽ kiểm tra cả Edwin nữa. Họ của hắn là gì?”

“Sharp. Không có chữ e. Chị sẽ kiểm tra chứ, Kathryn?” “Tin chị đi.”

Dance ghi lại số điện thoại rồi xuống xe, chào từ biệt hai người. Khi chiếc xe đã khuất xa, Kayleigh vẫn còn nhìn quanh bãi đỗ xe trống rỗng, như thể Edwin Sharp đang lẩn quất gần đó.

Dance bước thẳng vào trong, nhận thức rằng mình đang nhẩm theo một câu hát trong bài “Your Shadow”, khi nó lặp đi lặp lại trong những suy nghĩ của cô, không ngừng lại được.

Còn gì đúng đắn hơn thế?... Còn gì đúng đắn hơn thế?... Còn gì đúng đắn hơn thế?