• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Giai điệu tử thần
  3. Trang 8

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 7
  • 8
  • 9
  • More pages
  • 88
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 7
  • 8
  • 9
  • More pages
  • 88
  • Sau

Chương 4

K

HI DANCE NÓI, “Kể tôi nghe đi”, tất cả bọn họ làm theo.

Ngay lập tức.

Và chỉ sau khi kiểm soát được những lời tường thuật đan xen nhau, cô mới bắt đầu nắm bắt được câu chuyện. Mùa đông năm ngoái, một fan cuồng tin rằng các mẫu thư tay, thư điện tử tự động hóa của Kayleigh, ký tên “XO, Kayleigh”, những cái ôm, những nụ hôn là dành riêng cho hắn. Vì các bài hát ấy rất có ý nghĩa đối với hắn, diễn tả hoàn hảo cảm nhận của hắn về cuộc sống, nên hắn tự nhủ chúng là những người bạn tâm giao của mình. Từ đó, hắn bắt đầu không ngừng liên lạc - gửi email, đăng bài lên Facebook và Twitter, gửi thư tay - tiếp theo gửi quà tặng cho cô bé.

Được khuyên làm lơ hắn đi, Kayleigh và cộng sự đã dừng trả lời thư từ, ngoại trừ việc gửi lại quà mà không mở ra. Nhưng Edwin Sharp vẫn ngoan cố, rõ ràng bố cô bé cùng các quản lý cảm thấy bị đe dọa do sự liên kết giữa hắn với Kayleigh, nên muốn tách họ ra.

Hắn được bảo phải dừng lại hàng tá lần rồi. Hãng luật đại diện cho bố con Kayleigh đã dọa sẽ kiện hắn và giao hắn cho cảnh sát, nếu hắn không chịu chấm dứt hẳn hành động đó.

Nhưng hắn không thèm nghe.

“Thật sởn gai ốc”, lúc này Kayleigh mới lên tiếng, giọng nghẹn ngào. Cô bé nhấp một ngụm trà từ chiếc cốc người phục vụ mới mang khi đến lau dọn chỗ nước đổ. “Hắn muốn một sợi tóc, mảnh móng tay đã cắt ra, một tờ giấy em đã hôn lên có lưu dấu son môi của em. Hắn chụp ảnh em tại những nơi em không thể thấy hắn. Ở hậu trường sân khấu hoặc những bãi đỗ xe.”

Dance nói, “Có một điều cần biết về kiểu tội ác như thế này. Bạn chẳng bao giờ biết được ai là kẻ rình mò. Có thể hắn cách xa hàng dặm, nhưng cũng có thể ngay bên ngoài cửa sổ nhà bạn”.

Kayleigh tiếp lời, “Còn thư từ nữa chứ! Hàng trăm lá thư tay và tin nhắn qua email. Em đã phải đổi địa chỉ email rồi, thế mà chỉ vài tiếng sau hắn lại có địa chỉ mới”.

“Em nghĩ hắn có liên quan gì đến việc dàn đèn bị rơi không?”, Dance hỏi.

Kayleigh nói cô bé nghĩ rằng mình đã nhìn thấy vài thứ “lạ lùng” vào buổi sáng tại trung tâm hội nghị, có thể là những cái bóng chuyển động, có thể là không. Cô không thấy được người thật sự.

Alicia Sessions quả quyết hơn. “Tôi cũng thấy thứ gì đó. Tôi chắc chắn đấy.” Cô ấy nhún đôi vai rộng, để lộ những vết xăm ẩn dưới lớp vải. “Nhưng chẳng có gì cụ thể cả. Không thấy mặt, không thấy thân người.”

Vào thời điểm họ nghĩ rằng mình nhìn thấy cái bóng, ban nhạc vẫn chưa vào thành phố và thành viên còn lại của nhóm vẫn đang ở ngoài. Bobby chẳng nhìn thấy gì khác ngoài dàn đèn đang chuẩn bị rơi.

Dance hỏi, “Giới chức trách địa phương có biết gì về hắn không?”.

Cô ca sĩ đáp, “Có, họ biết đấy. Họ biết hắn đang có kế hoạch tham dự buổi hòa nhạc hôm thứ Sáu - cho dù đám luật sư đã đe dọa xin án lệnh cấm chỉ14của tòa án. Dù họ thực sự không nghĩ rằng hắn đã gây ra điều gì tồi tệ với bọn em đến nỗi phải làm thế. Nhưng tay cảnh sát trưởng sẽ để mắt đến hắn nếu hắn xuất hiện. Chắn chắn hắn biết họ đang theo dõi mình”.

1 Nguyên văn là “Restraining order”: Lệnh của tòa án cấm người bạo hành đến gần, liên lạc, hành hung, hiếp đáp nạn nhân bị bạo hành.

“Tôi sẽ gọi cho Văn phòng Cảnh sát trưởng”, Alicia lên tiếng, “nói cho họ biết hắn đang ở đây. Và nơi hắn đang cư trú”. Bỗng cô ấy phá lên cười. “Hắn chắc chắn không trốn đâu.”

Keyleigh nhìn quanh, bối rối. “Nơi đây từng là nhà hàng ưa thích của em trong thành phố. Bây giờ nó bị lộ rồi... Em không thấy đói nữa. Em muốn về. Xin lỗi.”

Cô bé vẫy tay gọi bồi bàn rồi thanh toán hóa đơn.

“Chờ chút đã.” Bobby bước ra mở cửa trước cạch một tiếng. Anh nói chuyện với Darthur Morgan sau đó quay lại bàn. “Hắn bỏ đi rồi. Darthur đã thấy hắn lên xe và lái đi.”

“Ra bằng lối sau, cũng vậy thôi mà”, Alicia đề nghị. Tye bảo Morgan lái xe xem xét quanh bãi đỗ, Dance cùng đám người ít ỏi đồng hành đi qua một buồng chứa đồ nồng mùi bia và một toilet bẩn thỉu. Họ bước vào một bãi đỗ xe đã nhổ hết cỏ dại, với những chiếc xe bụi bặm và lớp nhựa đường kêu lạo xạo.

Dance để ý thấy Kayleigh liếc mắt sang bên phải, thở hổn hển. Cô nhìn theo ánh mắt nàng ca sĩ.

Cách khoảng sáu mét có một chiếc xe đỗ trong bãi đỗ phía sau nhà hàng. Đó là một chiếc xe to đời cũ, màu đỏ xám xịt. Ngồi ở ghế tài xế là Edwin Sharp. Gã gọi qua cửa xe đã hạ kính xuống, “Chào Kayleigh! Thấy bánh xe của tôi không? Không phải là Cadillac, chỉ là Buick thôi. Em thích không?”. Dường như gã chẳng đợi câu trả lời, và nói thêm, “Yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ chạy trước đầu xe em đâu!”.

“Chiếc Cadillac Đỏ Của Tôi” là một trong những bản hit đình đám của Kayleigh. Bài hát nói về một cô gái yêu mến chiếc xe cũ của mình... sẵn sàng đá bất kỳ thằng cha nào không biết yêu quý cái xe to tướng, cũ rích ấy.

Bobby Prescott lao như bay về phía trước, nổi xung. “Cút ra khỏi đây, thằng chó này! Thậm chí đừng nghĩ đến việc bám theo bọn tao để tìm ra nơi ở của Kayleigh. Mày cứ thử xem, tao sẽ gọi cảnh sát.”

Edwin gật đầu, mỉm cười, rồi phóng xe đi.

Dưới ánh nắng mặt trời chói gắt, và những nghiên cứu ý nghĩa cử chỉ không chắc chắn về người cô vừa gặp, Dance tuy không thể khẳng định nhưng ấn tượng của cô là khuôn mặt của kẻ rình mò cho thấy nét ngượng ngập khi Bobby nói - như thể dĩ nhiên gã biết Kayleigh sống ở đâu. Thế tại sao gã lại không biết?