• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Giai điệu tử thần
  3. Trang 13

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 12
  • 13
  • 14
  • More pages
  • 88
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 12
  • 13
  • 14
  • More pages
  • 88
  • Sau

Chương 8

T

IẾNG KÊU INH ỎI của điện thoại làm Kathryn Dance bừng tỉnh, ý nghĩ đầu tiên của cô: là bọn trẻ. Rồi bố mẹ cô.

Rồi Michael O’Neil, có thể đang làm nhiệm vụ, một trong số các vụ án liên quan đến băng nhóm hoặc khủng bố, mà dạo này anh đang giải quyết.

Khi cô dò dẫm tìm di động, đánh rơi, rồi lại mò mẫm, vài bối cảnh liên quan đến chuyện có người gọi cô vào lúc tảng sáng như thế này, khi cô đang đi nghỉ, lướt qua óc.

Và Jon Boling... liệu anh ấy có sao không?

Tìm được điện thoại rồi, nhưng không đeo kính nên cô không nhìn ra số gọi đến. Tay cô bấm nút nghe.

“A lô?”

“Dậy đi sếp.” “Chuyện gì thế?” “Xin lỗi.”

“Ý cậu xin lỗi là sao? Mọi người ở đó ổn cả không?”

Một câu nói có rất nhiều nghĩa. Một việc Dance thường xuyên làm là nhớ lại cuộc gọi của cảnh sát chính phủ Mỹ về Bill - một cuộc gọi ngắn, đồng cảm nhưng vô cảm giải thích với cô rằng, cuộc sống cô đã lên kế hoạch cùng chồng, cuộc sống cô đã tin rằng nó sẽ mãi mãi là điểm tựa cho mình, sẽ không thành hiện thực.

“Không phải ở đây, ở đó cơ.”

Hay phải chăng tất cả chỉ vì cô kiệt sức? Cô chớp mắt. Mấy giờ rồi nhỉ? Năm? Hay bốn giờ sáng?

TJ Scanlon đáp, “Tôi không biết liệu sếp có cần tôi không?”. Cố gắng ngồi thẳng dậy, kéo lại cái áo thun đã biến thành thòng lọng sau một đêm ngủ không biết trời đất gì.

“Nói lại từ đầu đi.”

“Ối sếp không nghe được gì à?” “Không.”

Xin lỗi ý anh là...

“Được rồi. Trên đài thông báo rằng vừa có vụ án mạng tại Fresno. Xảy ra tối muộn hôm qua, rạng sáng nay.” Tỉnh hơn. Hoặc đỡ buồn ngủ hơn rồi.

“Nói đi.”

“Ai đó có liên quan đến ban nhạc của Kayleigh Towne.” Chúa ơi...

“Là ai?”

Cô gạt mái tóc vàng sẫm rủ xuống mặt. Tin tức càng tồi tệ bao nhiêu, Kathryn Dance càng bình tĩnh bấy nhiêu. Một phần do huấn luyện, một phần do bản tính, một phần thừa hưởng từ mẹ. Cho dù là một chuyên gia nghiên cứu ý nghĩa cử chỉ, cô hoàn toàn nhận thức được bước chân nhanh nhẹn của chính mình. Cô ghìm nó lại.

“Người có tên là Robert Prescott.”

Cô tự hỏi: Là Bobby à? Đúng rồi, họ của anh ta là Prescott. Điều này thật tệ. Từ những biểu hiện giữa anh ta với Kayleigh ngày hôm qua, cô biết hai người là bạn thân, chưa nói đến chuyện là đồng nghiệp.

“Chi tiết thế nào?” “Vẫn chưa biết.”

Dance cũng đồng thời nghĩ lại nụ cười quái đản của Edwin, đôi mắt đểu cáng, thái độ bình thản như băng giá của hắn, mà cô tin rằng chúng có thể che giấu cơn cuồng nộ bên trong.

TJ nói, “Chỉ là một đoạn thông báo trên đài thôi. Chỉ có thông tin, không phải là đề nghị giúp đỡ”.

CBI luôn sẵn sàng hỗ trợ các Văn phòng Cảnh sát California địa phương trong các cuộc điều tra hình sự lớn. Nhưng có một số ngoại lệ, các đặc vụ Liên bang sẽ đợi cho đến khi họ được liên hệ. Số lượng cơ quan của CBI khá hạn chế. California là một bang lớn, ở đó xảy ra rất nhiều chuyện tồi tệ.

Chàng đặc vụ trẻ nói tiếp, “Nạn nhân chết tại trung tâm hội nghị”. Nơi buổi hòa nhạc sẽ được tổ chức vào thứ Sáu.

“Tiếp tục đi.”

“Vụ việc đang được Văn phòng Cảnh sát trưởng Liên kết Fresno - Madera thụ lý. Cảnh sát trưởng tên là Anita Gonzalez. Chánh Thanh tra là P. K. Madigan. Đã tham gia lực lượng rất lâu rồi. Chẳng biết thêm được điều gì về ông ta.”

“Tôi sẽ qua đó luôn đây. Anh có thông tin về Sharp, kẻ rình mò chưa?”

“Không có trát hoặc lệnh nào của tòa án được gửi tới đây. Ở California cũng không. Tôi vẫn đang đợi thông tin từ các chi nhánh tại Washington và Oregon. Về số điện thoại cô đã cho tôi à? Người đã gọi cho Kayleigh đúng không? Đó là thuê bao trả trước, được mua bằng tiền mặt tại một hiệu thuốc ở Burlingame.”

Phía nam San Francisco, nơi có sân bay.

“Không có video hay ghi chép gì về vụ mua bán này. Các nhân viên bán hàng không biết chủ thuê bao là ai. Từ ba hôm trước rồi. Cũng chưa có thêm thông tin gì.”

“Tiếp tục điều tra đi. Gửi email cho tôi đầy đủ thông tin tiểu sử của Sharp. Bất kỳ thứ gì anh nắm được.”

“Mệnh lệnh của sếp chính là điều tôi muốn đấy.” Cả hai cùng ngắt máy.

Mấy giờ rồi nhỉ? Trong phòng tuy vẫn còn tối nhưng phía trên những tấm màn, đã thấy ánh nắng.

Cô đeo kính vào. Ôi đã tám rưỡi. Sáng bảnh mắt ra rồi.

Cô bước vào phòng tắm và tắm nước nóng qua loa. Trong hai mươi phút, cô đã tề chỉnh với quần jean đen, áo thun đen cùng chiếc áo khoác công vụ bằng lụa, màu xanh hải quân, bảo thủ, thản nhiên. Cái nóng sẽ là thách thức đối với kiểu trang phục này, nhưng bổn phận làm lu mờ tất cả. Từ lâu, cô đã hiểu một sĩ quan nữ sẽ phải vượt xa đồng nghiệp nam giới trong những chuyện liên quan đến chuyên môn. Thật buồn, nhưng thế giới này là vậy.

Cô mang theo chiếc laptop phòng trường hợp kẻ xâm nhập quay lại, nếu hôm qua phòng cô thực sự có kẻ đột nhập.

Rồi cô bước ra cửa, treo tấm biển ĐỪNG LÀM PHIỀN lên trên núm cửa hình chữ L của phòng trọ.

Trong một thoáng, cô tự hỏi lệnh cấm này liệu có tác dụng gì không. Bên ngoài, dưới ánh mặt trời khắc nghiệt, mồ hôi hai thái dương, khuôn mặt và hai bên nách cô túa ra như tắm. Dance bỏ chìa khóa chiếc Pathfinder của cô vào chiếc ví hiệu Coach rồi lơ đãng lắc lư trên hông, nơi khẩu Glock vẫn thường nằm.

Một thứ vũ khí mà rõ ràng hôm nay đã vắng mặt.