Nổi bật trong bản tin của đài phát thanh sáng hôm đó là câu chuyện về một cuộc tấn công trắng trợn lúc nửa đêm vào sân bay quốc tế Dulles bởi những kẻ tấn công có vũ trang. Trong lúc lái xe, Gibson chuyển đổi các kênh nghe bằng nhiều tài khoản khác nhau. Chẳng ai có thể nghi ngờ về động cơ của việc đó. Có rất nhiều bản tin khác nhau về việc liệu có ai bị giết trong nhà chứa Số Sáu không. Anh lắng nghe hai bình luận viên đang tranh luận xem vụ tấn công này có đủ yếu tố để được coi là một vụ tấn công khủng bố hay không. Số lượng, chủng tộc và giới tính của những kẻ tấn công được báo cáo khác nhau ở các đài phát thanh. Gibson không biết nó là một sự nhầm lẫn thực sự hay nó là sự định hướng sai lầm có chủ ý của FBI. Nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ kết hợp các chi tiết lại với nhau nếu như họ chưa làm vậy.
Chạy một vòng quanh nhà máy điện chẳng thể hiện điều gì khác thường. Gibson đậu xe và đi vào bên trong cùng với laptop và tai nghe, tệp giấy bóng laminate và một túi bánh mua trên đường đi. Những chiếc bánh được hiểu như một lời đề nghị hòa bình. Anh đã ăn phần của mình trên đường đi tới đó. Ở cuối hành lang dịch vụ, anh định lấy mũ trùm đầu và dây buộc từ chỗ giấu nhưng rồi dừng lại. Ogden có biết nơi hắn ta bị giam hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Họ đã qua những chuyện đó cả rồi. Nhưng Gibson vẫn cầm theo khẩu súng, cái đó thì chưa xong được.
Ogden ngồi trên góc sàn nhà của căn khám. Hắn ta liếm lưỡi khi nhìn thấy Gibson nhưng không có động tác nào cho thấy hắn ta định đứng lên. Căn khám và cả chủ nhân của nó đã chuyển sang tình trạng tồi tệ hơn. Chiếc đồng hồ báo thức bị ném nát vào tường, rác vương vãi trên sàn. Căn phòng như một chiếc giày cũ, mốc meo bị bỏ quên ở góc sau của một tủ đồ trong phòng tập thể hình. Ogden trông bẩn thỉu và bộ đồ của hắn ta vấy bẩn, rách nát. Bộ râu rậm rạp và dày cộm, ngoại trừ một mảng trần trụi vì bị hắn ta giật mạnh. Ogden cứ tiếp tục liếm môi và nhìn Gibson.
Gisbon đặt cái ghế và ngồi xuống. Không ai nói lời nào. Anh trượt túi bánh qua sàn nhà, tách các gói lương khô nằm trên sàn ra thành một lối đi ở giữa. Nó dừng lại trước chân Ogden. Hắn ta lờ cái bánh đi nhưng sau đó lại ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ nó. Hắn chộp lấy túi bánh, xé toạc giấy gói và ăn chiếc đầu tiên một cách điên cuồng.
“Tao sẽ ăn chậm thôi.” Gibson nói. “Nếu không nó sẽ làm mày nghẹn đấy.”
Ogden không thèm quan tâm đến lời khuyên và cắn một miếng vào chiếc bánh thứ hai, nhai ngấu nghiến.
“Tao cũng phạm phải sai lầm tương tự. Tao cũng ăn burger cho bữa ăn đầu tiên. Tại một trạm dừng xe tải ở West Virginia, nơi những người của mày ném tao xuống đó. Trừ khi mày coi một quả chuối cũng là bữa ăn, nhưng thực ra nó chỉ là một thứ đồ ăn lót bụng.”
“Tao không nghĩ rằng mày sẽ quay lại.” Ogden nói, mở miệng lần đầu tiên. Hắn ta đã ăn hết hai cái bánh và dường như có vẻ có ý thức rõ ràng hơn với những thứ xung quanh.
“Đó là lý do mày đập nát cái đồng hồ phải không?” Ogden ngắt mạch câu chuyện. “Mày có nói chuyện với người của tôi chưa? Tao sẽ ra khỏi đây chứ? Chúng ta thỏa thuận chứ?”
“Không, tao chưa nói chuyện với họ.” Gibson nói. “Tao nghĩ giờ chẳng có đủ thời gian cho chuyện đó nữa rồi.”
“Tại sao không?”
“Có thứ này mày cần phải đọc.” Gibson nói. Anh đi qua và để tệp giấy bóng laminate lên cái cũi.
“Cái gì đây?” Ogden hỏi, đứng lên trên đôi chân của mình. “Tao không biết.” Gibson nói và đợi ở cửa.
Ogden ngồi trên mép cũi và lấy những tờ giấy ra khỏi phong bì. Khi hắn ta đọc, mắt hắn ta nheo lại và điệu bộ của hắn ta thay đổi. Hắn ta ngồi rướn người về phía trước, chăm chú, cúi sát vào tờ giấy để đọc. Được một nửa, hắn ta không tin nổi ngước lên nhìn Gibson rồi lại cắm cúi vào đọc tiếp.
“Mày lấy thứ này ở đâu?” Hắn ta nói như ra lệnh sau khi đọc xong. “Mày có biết thứ này nghĩa là gì không?”
“Nó có nghĩa là chúng mày đã bị phản bội.” “Đây là phản quốc, Vaughn ạ.”
“Đó cũng là một cách nói.” Gibson đưa cho hắn ta chiếc máy tính và tai nghe trước khi Ogden đi đến bất kỳ kết luận vội vã nào.
Ogden xem đến say mê trong câm lặng. Gibson thấy hắn ta giật mình khi Calista bị bắn chết. Khi đã xong, hắn ta để cái máy tính sang một bên và ngẫm nghĩ thật lâu, thật kỹ về những gì hắn ta đã xem.
“Chuyện này xảy ra khi nào?” Ogden hỏi. “Cách đây vài giờ.”
“Người đàn ông đó là ai?”
“Titus Stonewall Eskridge Jr. Nhân tiện, đó thực sự là tên thật của ông ta. Ông ta điều hành một PMC tên Cold Harbor.”
“Tao biết chúng.”
“Tốt, vì ông ta đã có một người đặt mua hàng sẵn ở Trung Đông.”
“Làm sao mày có được những thứ này?” Ogden hỏi. “Nói trắng phớ ra đi, tao không quan tâm. Tao đoán là mày nghĩ những thứ này sẽ giúp mày miễn tội bắt cóc tao?”
“Không.”
“Không?” Ogden hỏi, ngạc nhiên.
“Không, vì chuyện đó không bao giờ xảy ra.”
“Anh bạn ơi, mày đang sống trong một thế giới ảo tưởng.” “Nó đã không xảy ra, Damon. Mày đã điều khiển tao suốt thời gian đó. Cho đến tận khi tao thoát ra. Đây là hoạt động của mày, ngay từ đầu. Một tác phẩm ấn tượng chết tiệt.” “Mày thực sự nghĩ rằng tao sẽ đồng ý với điều đó hay sao?”
“Tại sao không? Làm cách này sẽ biến mày thành người hùng một lần nữa. Tao không hiểu về mày, nhưng như thế tốt hơn nhiều so với thừa nhận rằng mày bị tóm như một con chó và bị nhốt trong phòng tắm suốt một tháng. Liệu Langley có thăng chức cho mày vì mày là nạn nhân không?”
“Nói nghe thì dễ lắm.” Giọng Ogden cáu cẳn, nhưng Gibson thấy rõ hắn ta đang cân nhắc những lựa chọn.
“Cứ suy nghĩ trong khoảng thời gian mày cần nhé.” Gibson nói. “Nhưng mày nên nhớ rằng chiếc C-130 đang bay trên trời và nó đang trên đường đến Bắc Phi đấy.”
Điều đó thu hút sự chú ý của Ogden. “Cứ cho là tao đồng ý với cách này đi. Giờ thì sao?”
Gibson trượt một túi đựng rác về phía Ogden.
“Gì đây?” Ogden hỏi.
“Trang phục của mày. Trừ khi mày muốn đi làm và ăn mặc theo cách đó.”