• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
  1. Trang chủ
  2. Giải thoát
  3. Trang 4

Danh mục
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 3
  • 4
  • 5
  • More pages
  • 40
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 3
  • 4
  • 5
  • More pages
  • 40
  • Sau

Chương một

Cánh cửa chắc sẽ không bao giờ mở ra. Giờ thì gã tù đã chấp nhận chuyện đó.

Anh đã bao nhiêu tuổi rồi? Chính anh cũng không chắc chắn. Lại một dấu neo nữa dần tuột xa khỏi tầm mắt trong căn ngục kín bưng không cửa sổ này. Một thứ đã làm anh mất dần sự kết nối với thế giới bên ngoài những bức tường. Căn khám, nơi ánh sáng chẳng bao giờ tắt, thời gian ngập tràn và nhấn chìm mọi thứ của anh, những phút, những giờ, những ngày tháng của anh, đến nỗi anh còn chẳng nhận ra khi nào thì một thời khắc bắt đầu và khi nào thì thời khắc đó chấm dứt.

Đồ ăn được đưa đến khi anh còn đang ngủ. Luôn luôn là khi anh còn đang ngủ. Đôi khi anh giả vờ như vậy. Chỉ cần nhìn thấy một bàn tay người cũng là một sự an ủi với anh rồi.

Để biết rằng vẫn còn có con người tồn tại ở phía ngoài xa của cánh cửa kia. Anh đã không còn nghe thấy một âm thanh nào kể từ lúc họ nhốt anh vào đây. Thậm chí ngay cả khi anh ép tai vào cánh cửa và cố gắng cưỡng lại sự tĩnh mịch tuyệt đối để tìm lấy một âm thanh nào đó. Không một hơi hắng; không một tiếng ho hay một lời cầu nguyện, không một tiếng bước chân hay bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống. Vì thế, anh giả vờ ngủ như một đứa trẻ trong buổi sớm Giáng sinh, chỉ hy vọng có thể thu hút được sự chú ý của ai đó, bất kỳ ai cũng được. Nhưng tất cả họ đều biết tỏng rồi. Làm sao họ biết được điều đó khi anh nằm im bất động như thế này chứ?

Chẳng lẽ họ thừa thấu tâm can anh?

Những bữa ăn chẳng khác gì nhau. Không có bữa sáng, chẳng có bữa trưa cũng không hề có bữa tối. Vứt ở trên sàn – không khay, không đĩa cũng chẳng có dụng cụ để ăn. Anh dùng tay để ăn, những miếng đồ ăn chế biến sẵn, chẳng biết là cái thể loại gì, và bữa nào cũng thế. Anh cũng không thể khẳng định rằng anh ăn ba bữa một ngày, bởi vì ngày là cái gì cơ chứ? Khi thức ăn đến, anh ăn. Khi không có thì anh thôi. Anh chẳng bao giờ thấy đói cho đến khi thức ăn được mang đến, và rồi anh ăn ngấu nghiến như thể đã trôi qua cả đời kể từ lần cuối anh được ăn.

Không gương – anh ao ước được nhìn thấy khuôn mặt mình. Chỉ để biết rằng anh vẫn là chính anh. Có lẽ chúng đã biến đổi khi anh ngủ. Đây có phải là đôi cánh tay của anh?

Đôi cẳng chân và bàn chân của anh? Cái bụng của anh? Khuôn ngực của anh? Những thứ này nhìn có vẻ giống của anh nhưng cũng có thể đó là vì chúng là tất cả những thứ mà anh có thể nhìn thấy mà thôi. Anh có phải là anh không? Giá mà anh có thể nhìn thấy khuôn mặt mình, anh cảm thấy chắc chắn rằng mình sẽ biết được câu trả lời. Anh biết câu hỏi đó có vẻ điên khùng, nhưng nó cứ choán lấy tâm trí anh cho đến khi giấc ngủ nhấn chìm anh. Những giấc ngủ cứu rỗi.

Địa ngục là đây và cánh cửa sẽ không bao giờ mở ra. Giờ gã tù đã chấp nhận điều đó.

Nếu anh chết, liệu có ai đến không? Liệu cuối cùng cánh cửa có mở ra không? Hay nơi này cũng sẽ chính là mồ chôn anh? Không, cánh cửa sẽ không bao giờ mở ra. Giờ anh đã chấp nhận điều đó rồi.

Trong cơn tuyệt vọng, anh đã lao đầu vào tường, giáng mạnh trán vào bức tường gạch xám bê tông chẳng hề suy suyển lấy một tấc. Anh tỉnh dậy ở trên sàn, ngập trong ánh hào quang đầy máu. Thức ăn vẫn còn ở chỗ như mọi khi.

Máu đã biến mất từ lâu, để lại một đường viền rỉ sét. Anh thấy nó đẹp và gắng gượng gặm vào cánh tay cho đến khi lớp da bị rách ra. Cẩn thận, anh nhỏ giọt máu lên trên sàn nhà để xem nó có thể tạo ra hình thù gì. Anh tự phác họa ra hình dung của chính mình.

Khi họ nhốt anh vào đây, anh la hét phản kháng dữ dội.

Thề rằng chúng sẽ phải trả giá. Rằng anh sẽ không bao giờ khuất phục dù chúng làm gì với anh đi chăng nữa.

Giờ anh đã bị khuất phục, và họ chẳng làm gì với anh cả. Mặt trời màu huỳnh quang lạnh lẽo của anh phản chiếu trên những bức tường trắng của căn khám, lách qua kẽ tay, xuyên qua mắt anh và đổ bóng lên tâm trí anh.

Anh chờ đợi khoảnh khắc của bóng tối. Sợ hãi những gì bóng tối có thể mang lại.

Lúc đầu, anh chỉ có thể ngủ được bằng cách lấy cánh tay che kín mắt, nhưng giờ không thứ gì có thể ngăn cản anh ngủ. Ngủ là tất cả những gì anh có và anh bám riết lấy nó. Anh ghét phải thức dậy.

Để sống sót, anh thoái lui ngày càng xa hơn vào những ký ức. Hồi tưởng lại những khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời anh hết lần này đến lần khác. Lễ cưới của anh. Nụ hôn anh trao cho Nicole ở trước bàn làm lễ. Đêm tân hôn cùng nhau của hai người trong chính căn nhà của họ. Ngày chào đời của con gái họ, Eleanor. Anh thêm những chương mới, anh viết lại quá khứ. Thay đổi những lỗi lầm mà anh đã phạm phải. Anh và Nicole vẫn kết hôn. Vẫn sống ở Mulberry Court, trong căn nhà hai tầng vững chãi của họ ở Cape Cod. Anh có thể nghe thấy tiếng Ellie chơi trên lầu, nhưng con bé chẳng bao giờ đi xuống, và anh cũng chẳng khi nào đi lên.

Cuối cùng, anh bắt đầu nói chuyện với những ký ức của mình và với những người ở trong đó. Anh sống trong những ký ức. Những ký ức là người bạn đồng hành tuyệt vời của anh và sẽ ngồi im lặng trong khi anh ăn, nghe anh nói lan man đủ thứ chuyện. Ở một chừng mực nào đó, anh biết tất cả những thứ đó đều không có thật; ở một chừng mực khác, đó là tất cả những gì anh có. Phải chăng không muốn cô đơn một mình là dấu hiệu của sự điên loạn?

Và rồi cũng đến lúc những ký ức trả lời anh. Những ký ức đó hiện ra dưới khuôn mặt của Suzanne Lombard – Gấu của anh. Cô ấy lại trở về hình hài của một cô bé thêm lần nữa, trước khi tấn bi kịch kéo đến, và anh cần cô như vậy. Cô bé nói cho anh biết về lối đi bí mật. Rằng cô có thể dẫn anh trốn đi. Miễn là cơ thể anh còn ở lại, lính canh sẽ chẳng đời nào biết rằng anh đã bỏ trốn. Điều này, anh biết rõ đó sẽ là một tiền lệ nguy hiểm, nhưng anh chẳng hề chần chừ. Thà hành động một cách điên khùng còn hơn là ở lại với những bức tường trắng lạnh lẽo cô tịch kia.

Đêm đầu tiên, Gấu cầm tay anh và dẫn anh đi. Cô ấy dẫn anh qua lối đi bí mật tới ngôi nhà của cô ấy ở Pamsrest. Họ tìm thấy một chiếc ghế thoải mái và anh đọc sách cho cô nghe như anh từng làm khi còn là một cậu bé. Tựa vào vai anh, Gấu lật giở những trang sách.

Cô nói với anh rằng Ellie vẫn ổn, vẫn lớn đều đều. Mạnh khỏe và hạnh phúc. Anh hỏi cô rằng liệu anh có thể được nhìn thấy con bé không, nhưng Gấu lắc đầu và bảo anh rằng điều đó là không thể. Gã tù muốn cãi lại nhưng hiểu ra rằng như vậy là tốt nhất.

Gấu siết lấy bàn tay anh. “Anh phải sống sót,” cô nói. “Vì con bé.”

“Cánh cửa sẽ không bao giờ mở,” anh nói.

“Con bé là tất cả những gì anh phải quan tâm lúc này.” Gấu lật trang sách. Khi thấy cô bé thiu thiu ngủ, anh gấp một góc trang sách để đánh dấu. Cô dẫn anh trở lại phòng giam nhưng hứa sẽ sớm trở lại.

Đêm hôm sau, gã tù theo chân cha mình dẫn lối về lại quán ăn cũ ở Charlottesville. Nghi thức mỗi sáng Chủ nhật của họ. Họ ngồi vào cái bàn vẫn hay ngồi và gọi món từ một cô bồi bàn đang khấp khởi khi nhìn thấy họ. Khoảng thời gian đó là tuần lễ trước khi cha của anh qua đời; nhưng không hiểu sao, bằng cách nào đó, ông biết được tất cả mọi thứ đã xảy ra trong suốt những năm tháng kể từ sau đám tang của chính ông. Khi bữa sáng được mang đến, ông đã nói với anh rằng đó là lý do mà ông ấy có mặt ở đó.

“Cái gã đã đưa con vào đây.”

“Damon Washburn.” Gã tù lẩm nhẩm cái tên như thể đang cầu nguyện trong một nhà thờ bỏ hoang.

“Hắn phải trả giá.”

Gã tù đồng ý nhưng phân bua rằng cánh cửa sẽ không bao giờ mở ra, rằng giờ anh đã chấp nhận chuyện đó.

Cha anh nháy mắt theo kiểu riêng của ông. “Thời khắc của chúng ta sẽ tới.”

Gã tù không tin chuyện đó, nhưng việc lên kế hoạch báo thù sẽ giúp lấp đầy những khoảng thời gian anh không thể ngủ. Vậy nên, họ cùng nhau vạch ra kế sách. Cuối cùng, đó là tất cả những gì họ đã trò chuyện với nhau. Cha anh có đầu óc xảo quyệt đến mức không tả, và sự tàn bạo trong kế hoạch của ông ấy khiến gã tù cảm thấy sốc.

Người cha nhìn thấy điều đó trên khuôn mặt con trai mình. “Ta đã xong việc với những kẻ đã làm điên đảo gia đình mình và ra đi với điều đó. Con hiểu điều ta nói không?”

Gã tù quay mặt đi, khuôn mặt tối sầm lại và xấu hổ, nhưng người cha vẫn chưa xong.

Calista Dauplaise.

Gã tù biết rõ rằng anh nên nói to cái tên đó ra nhưng anh chỉ nói, “Con xin lỗi.”

“Không được tái phạm nữa!”

“Vâng, thưa cha.” Người con theo bước người cha trở lại trong khám. Anh cố hối lỗi thêm lần nữa, trong lòng sợ rằng cha sẽ bỏ rơi mình ở nơi này. Người cha chỉ cười và ôm lấy anh.

“Cha sẽ không chết thêm lần nữa đâu. Vì con.”

Đúng là như vậy. Tuần tiếp theo, khi người con trở về nhà, anh đã không thấy người cha treo cổ ở trong tầng hầm nữa. Thay vào đó, tay cầm một chai bia, người cha đang lật miếng bít tết dày cộp trên vỉ nướng ở vườn sau.

“Một lát nữa mẹ con sẽ xuống,” ông nói. “Sao con không dọn sẵn bàn ăn cho ba người nhỉ?”

Người mẹ của anh, đã khuất núi từ khi anh mới có ba tuổi, sẽ xuống đây trong ít phút nữa. Và mặc dù bà ấy chưa bao giờ đi xuống để ăn cơm cùng cha con anh, nhưng thật nhẹ lòng khi biết rằng bà ấy sắp ở gần kề.

Nhờ lối đi bí mật mà thế giới bên ngoài chỉ mở ra mỗi khi gã tù cần. Đó là một quyền năng đầy quyến rũ – để nếm trải cuộc sống như những gì anh muốn – và anh dùng nó để trốn thoát khỏi ngục tù mỗi khi có cơ hội. Tại sao lại không chứ? Nếu có thể, anh sẽ vui vẻ đón nhận cái chết để chấm dứt sự tồn tại đầy cô độc này. Để thoát khỏi căn khám này, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì mà những kẻ giam cầm anh yêu cầu. Giá mà chúng có yêu cầu nào đó. Nhưng chúng sẽ không bao giờ đưa ra yêu cầu. Cánh cửa sẽ chẳng bao giờ mở ra. Giờ anh đã chấp nhận điều đó.

Và rồi, sau một ngàn năm hoặc có lẽ sau chỉ một ngày, một điều không được báo trước đã xảy đến.

Cánh cửa đã mở ra.