I
NGO VÀO ĐÊM. Tuy nhiên, nơi đây không hề tối tăm. Vầng trăng đang lên cao, ánh trăng tỏ, khiến nước biển ánh lên sắc xanh thăm thẳm, huyền ảo.
Tôi đang ở trong lòng Ingo, bơi qua vùng nước tràn ngập ánh trăng. Faro ở đâu đó gần đây, chắc chắn thế. Dù không thấy cậu, song tôi không hoảng hốt. Vừa đủ ánh sáng để nhìn xuyên qua nước. Có hình dáng lờ mờ của một khối đá cùng một bầy cá thu màu lục bạc…
Hãy thử tưởng tượng ra cảnh bị lạc dưới nước, giữa bốn bề tối đen như mực mà xem. Hẳn tôi sẽ hoang mang hoảng sợ. Song, ở Ingo, hoảng sợ là việc nguy hiểm. Bạn không được nghĩ về đất liền. Bạn phải quên rằng con người không thể sống dưới nước, rồi bạn khám phá ra bản thân có thể làm điều đó.
Mới nãy Faro còn ở đây, tôi tin như vậy. Cậu đang ẩn thân, nhưng tôi không biết lý do tại sao. Dẫu nơi này tối như hũ nút, tôi mong cậu vẫn thấy tôi qua làn nước. Faro là cư dân đại dương, cậu thuộc về nơi đây. Ingo là quê hương của cậu, trong khi đó, tôi – một nhân loại – tôi thuộc về nơi khác.
Thế nhưng, đâu đơn giản như vậy. Trong tôi còn tồn tại một thứ khác: huyết thống Hải tộc kế thừa từ tổ tiên đang chảy trong huyết quản của tôi và Conor. Chính nó đưa tôi đến với thế giới Ingo dưới mặt biển. Thiếu nó, có lẽ tôi đã chết đuối – cơ mà tốt nhất là đừng nghĩ chuyện ấy nữa…
“Faro ơi?” Chẳng ai hồi đáp. Dù sao thì tôi cũng biết cậu ấy ở gần đây. Nhưng tôi sẽ không gọi nữa. Tôi sẽ không để Faro đắc ý là tôi sợ hay tôi cần cậu. Tôi có thể tự sinh tồn ở Ingo. Tôi không cần bám chặt cậu như lần đầu đến Ingo năm ngoái. Nước biển đầy ắp ô-xy. Nó biết cách giúp tôi sống sót.
Tôi bơi đi. Tia sáng này vô cùng kỳ lạ. Trong một thoáng, dải san hô ngầm kia trông chả giống hình thành từ đá. Nom nó hệt như tàn tích của một tòa nhà khổng lồ được đẽo gọt bằng đá cách đây hàng ngàn năm. Tôi chớp mắt. Ồ không, chỉ là một dải san hô.
Sao đêm nay tôi ở Ingo? Tôi chẳng nhớ rõ. Có lẽ nửa đêm tôi tỉnh giấc và nghe tiếng gọi của đại dương. Có phải tôi đã trèo xuống lối đi, men theo bãi đá tìm đường ra vịnh, sau đó âm thầm lặn xuống nước không?
Đừng ngu ngốc, Sapphire. Mày đâu sống ở căn nhà đó nữa, nhớ chưa? Mày đã rời khỏi Senara. Mày đang sống ở St. Pirans với mẹ, Conor và Sadie. Chú Roger luôn cận kề. Sao mày có thể quên hết nhỉ?
Vậy tôi đến đây bằng cách nào? Ắt tôi phải xuống bãi biển Polquidden rồi từ đó lặn đến Ingo. Phải đấy, là như thế. Giờ tôi nhớ ra rồi. Tôi đang nằm trên giường, mơ màng buồn ngủ thì bỗng có cảm giác Ingo gọi mình. Tiếng gọi mạnh mẽ tới mức mọi tế bào trên người tôi nhất nhất đáp lại. Ingo đang đợi tôi. Tôi sẽ có thể lặn, lặn nữa, lặn mãi xuống dưới mặt biển, tiến vào Ingo. Tôi sẽ cùng những dòng hải lưu bơi đi khắp thế giới – một việc thật xa lạ và huyền bí, ấy thế mà lại có cảm giác thân thuộc như đang ở nhà.
Đúng thế, tôi nhớ mình đã mặc quần jeans và áo có mũ trùm rồi nương theo ánh trăng nơi cửa sổ đầu cầu thang rón rén xuống dưới nhà. Tiếp đó, tôi len lén mở cửa chính, đoạn chạy xuống bãi biển Polquidden, nơi nước biển rực sáng dưới ánh trăng và tiếng gọi của Ingo rõ ràng, mạch lạc tới mức tôi chẳng nghe thấy âm thanh nào khác.
Lúc này, tôi lại ở Ingo. Kể từ khi chuyển đến St. Pirans, tôi luôn tìm cách quay về đây, song trước đêm nay chưa từng thành công. St. Pirans quá náo nhiệt, đông nghịt người, hàng quán, tiệm cà phê và bãi đậu xe. Song, vào buổi tối nói không chừng lại khác. Có lẽ bóng đêm như chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa dẫn đến Ingo.
“Chào em gái.” “Faro!”
Nước xoáy theo động tác xoay người của tôi. Và kìa, cậu ấy ở đó.
“Faro! Cậu đã đi đâu vậy? Sao lâu như thế tớ mới gặp cậu?”
Faro cầm chặt tay tôi. Kể cả dưới ánh trăng, nụ cười châm chọc của cậu ấy chẳng hề thay đổi.
“Chẳng phải bọn mình ở đây rồi sao? Những chuyện khác không quan trọng. Sapphire này, tớ có khối thứ muốn khoe với cậu.”
Cậu buông tay tôi, lộn một vòng ra sau. Thêm một vòng rồi một vòng nữa, cho đến khi nước nổi sóng nhanh tới mức tôi không thấy cậu đâu hết. Cuối cùng, cậu dừng giữa một biển bong bóng và lại cầm tay tôi.
“Đi nào, Sapphire. Đã tới lúc phải đi. Buổi tối là thời điểm thích hợp nhất.”
“Tại sao buổi tối mới thích hợp nhất hả Faro?”
“Vì vào buổi tối cậu sẽ thấy những thứ ban ngày không thể thấy.”
“Là những gì?” “Rồi cậu sẽ biết.”
Chúng tôi nắm tay nhau. Trước mặt hai đứa là một dòng hải lưu màu xanh nhung thật đậm đang phóng vùn vụt. Chúng tôi lao lên trước. Dòng nước xiết nghiến ngấu lấy tôi. Tôi nảy lên, thân thể rung lắc, đánh vật bên trong gọng kìm của nó, song tôi không thể bỏ chạy. Nó tóm được tôi, như một con mèo dùng móng vuốt ghìm một chú chim. Nó mạnh hơn tôi gấp nhiều lần, và nó ý thức được điều đó.
Tình cảnh này hệt như lúc bạn ngồi trên chuyến xe hãi hùng nhất trong công viên giải trí, bị cột dí ở đấy, vô phương trốn thoát. Vòng quay chuyển động, và bạn trông thấy nụ cười chế giễu trên mặt phục vụ viên, vỡ lẽ họ chả buồn quan tâm đến bạn. Nhưng Ingo không có công viên giải trí mà mọi người sẽ thất nghiệp nếu sát hại hành khách. Tại đây, chuyện gì cũng xảy ra được. Giờ mà tôi toi mạng, sẽ chẳng ai hay biết. Họ chỉ bảo tôi chết đuối, giống bố.
Đừng sợ, Sapphire. Cứ mặc hải lưu đưa mày đến nơi nó muốn. Dù đi đâu, mày cũng sẽ an toàn. Những ý nghĩ tự an ủi vang vọng trong đầu tôi. Trong khoảnh khắc, tôi không chắc đó là suy nghĩ của mình hay của Faro. Có phải chúng tôi đang chia sẻ ý nghĩ giống như năm ngoái? Thả lỏng, để hải lưu mang mày đi. Đừng kháng cự, kẻo bị thương. Lực va chạm từ những cú xóc làm tôi rung bần bật. Tôi sợ, tôi lo lắng, không tài nào thở nổi…
Đừng nghĩ chuyện thở hay không thở. Đất liền là một xứ sở khác, và ở đây nó hoàn toàn vô nghĩa. Nghĩ đến hiện tại. Nghĩ đến Ingo. Hiện tại. Ingo.
Những từ này gõ đều đều vào đầu tôi như mạch đập. Ở đây. Bây giờ. Buông bỏ mọi thứ và xem xem chuyện gì sẽ đến. Trước kia tôi từng làm vậy, nhưng chưa khi nào lại khó như lúc này. Ingo vào đêm quá đỗi tăm tối, quá đỗi mênh mông. Không phải sân chơi đáng tin cho trẻ con, mà là một vương quốc hoang vu đầy rẫy rủi ro, nơi bạn có thể đánh mất chính mình. Nỗi sợ thuần túy râm ran lan khắp người tôi. Không, không, Sapphire, đừng thế. Sợ hãi chỉ làm mày điếc đặc và đui mù.
Tôi ngừng kháng cự. Cảm giác như vừa thoát khỏi lồng giam. Tôi tự do, an toàn trong trung tâm dòng chảy. Faro kia rồi, một lối đi nho nhỏ hiện ra trước mắt tôi. Dưới ánh trăng, đuôi cậu lóng lánh sắc xanh dương. Tôi không thấy mặt, hai tay, hay bất cứ bộ phận cơ thể nào của cậu giống nhân loại. Chỉ có chiếc đuôi khỏe như đuôi hải cẩu dẫn đường Faro xuyên qua nước. Có nằm mơ tôi cũng chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ bơi nhanh như vậy, cứ thế lao vút khắp Ingo trong bóng tối.
Thời điểm hải lưu thình lình rẽ lối, hất chúng tôi qua vùng nước tĩnh hơn, hẳn hai đứa đã cách bờ hàng dặm. Tôi mệt bở hơi tai. Faro như cũng thấm mệt, vì cậu kéo tay tôi bơi một mạch xuống đáy biển. Bãi cát bên dưới lằn thành gợn sâu hoắm, chúng tôi tìm một hố cát kín đáo làm chỗ nghỉ chân. Dưới này gần như tối đen.
“Bọn mình đang ở đâu, Faro?” Giọng tôi dội lại kỳ quái. “Gần Quần Đảo Biến Mất.”
“Vì sao chúng biến mất?”
“Chúng không biến mất hết. Vài đảo vẫn trồi lên mặt biển. Có con người sống trên đó. Nhưng hàng trăm năm trước, chỉ trong một đêm, những đảo lớn nhất đã chìm xuống chỗ chúng tớ.”
“Chìm xuống chỗ các cậu? Ý cậu là sao? Có đánh nhau hả?”
“Ừ, là một trận đánh, nhưng không động đến đao kiếm hay súng ống. Nước biển dâng cao, rồi những hòn đảo sụp xuống Ingo.”
“Nhưng Faro ơi, chuyện gì đã xảy ra với cư dân trên đảo?”
“Một số mất tích,” Faro nói, giọng lạnh nhạt thờ ơ. “Số còn lại lên thuyền, đến những đảo gần nhất còn nổi.”
“Tại sao nước biển dâng lên?”
“Tớ đoán là do đến lúc thôi,” Faro nói. Trong bóng tối ảm đạm, tôi không nhìn rõ sắc mặt cậu, song giọng cậu cứ điềm nhiên đến phát bực.
“Đừng nói chuyện như vậy, Faro. Như thể mọi chuyện... ừm... là định mệnh. Ta nên nỗ lực để mọi việc tốt đẹp hơn. Thay đổi tương lai. Những cư dân đó đã có thể xây đập ngăn nước biển mà, đúng không? Người Hà Lan làm thế đấy. Họ xây hào và đê. Họ không chết đuối. Họ là những kỹ sư xuất sắc.”
“Tớ có nghe nói,” Faro trầm tư. “Những người Hà Lan, họ rất ngoan cố.”
“Faro này, vấn đề là những quốc gia đó không phải chìm. Hà Lan đã chứng minh cho chúng ta thấy. Có giải pháp khác. Họ cải tạo biển thành đất. Cậu biết việc đó không?”
“Bây giờ họ đoạt đất đai từ Ingo,” Faro chỉ trích, “nhưng không có nghĩa chúng sẽ thuộc về họ. Những gì hôm nay có tác dụng chưa chắc ngày mai cũng như vậy. Chẳng phải cậu vừa nói ta nên nỗ lực để mọi việc tốt đẹp hơn và thay đổi tương lai ư? Tớ đồng ý. Sẽ tốt cho Hải tộc nếu Hà Lan... thu nhỏ.”
“Nhưng tại sao, Faro? Tại sao chứ? Ingo chưa đủ mạnh hay sao? Đại dương rộng hơn hẳn đất liền cơ mà. Cậu không biết ư?
Bố đã dạy tôi như vậy. Bố mang tôi lên thuyền Peggy Gordon và ra khơi, cho đến khi tôi tận mắt thấy đất liền nhỏ bé, tầm thường thế nào so với đại dương bao la.
“Tại sao cậu luôn muốn nhiều thật nhiều, Faro?”
“Chính con người các cậu mới muốn nhiều hơn chứ,” Faro gằn giọng. “Các cậu muốn cả thế gian cúi đầu trước dục vọng của nhân loại.”
Sự tranh cãi của Faro làm tôi khó chịu. “Ta có thể – ta có thể đến Quần Đảo Biến Mất không?” Tôi vội hỏi.
“Tối nay mọi người sẽ đến Quần Đảo Biến Mất.” “Tại sao?”
“Có một Cuộc Họp. Nhìn đằng kia kìa.” “Tối quá!”
“Nhìn đi, Sapphire. Mở mắt ra.”
Tôi chú mục vào làn nước tối dày đặc mượt như nhung. Đúng vậy, có những hình thù cùng bóng dáng di chuyển theo lực đẩy của các hải lưu. Một nhóm bơi gần nhau. Có lẽ là một đàn cá đang bơi đến chỗ kiếm ăn. Nhưng rõ ràng họ quá lớn so với cá; họ dài như... cao như...
“Hải tộc, Faro! Nhìn này! Họ là Hải tộc!”
Rốt cuộc tôi cũng tận mắt nhìn thấy các cư dân đại dương. Tộc đoàn của Faro. Sau cùng, bức màn giấu họ khỏi tầm mắt mỗi lần tôi đến Ingo đã được nhấc lên. Họ đang di chuyển rất nhanh, là một nhóm độ hai mươi cá nhân. Họ bơi cách chúng tôi một quãng xa, không để ý tới hai đứa. Lúc bơi, nom họ tỏa sáng lung linh, cứ như được vảy cá bao phủ. Nhưng theo tôi được biết từ Faro và chị cậu, Elvira, thật ra các cư dân biển chẳng hề có vảy. Chỉ các nhân ngư trong truyện cổ tích mới phơi mình trên bãi đá chải tóc, hát hò dụ dỗ cánh thủy thủ. Hải tộc thật sự không giống thế. Họ sở hữu nhiều sức mạnh, rắc rối và chân thực hơn nhiều. Tôi chớp mắt, và những cư dân nọ khuất dạng.
“Họ mặc gì vậy, Faro? Vật lấp lánh kia ấy?”
“Chắc là xà cừ đính trên áo choàng lưới. Trời sáng trăng, mọi người thường mặc cái đó đến Cuộc Họp.”
“Đẹp quá! Cậu có áo choàng nào giống thế không?” “Ý cậu là sao?”
“Cậu cũng có một cái chứ? Áo choàng đính xà cừ ấy? Trong tủ quần áo hay đại loại thế?”
“Tối nay tớ không đến Cuộc Họp thì cần áo choàng làm gì? Nếu đi, tớ sẽ chuẩn bị một cái.”
“Vậy là hễ hội hè cậu lại chế tác áo choàng mới hả? Ý tớ là mỗi Cuộc Họp.”
“Dĩ nhiên. Mất mấy ngày ròng đấy. Các mẫu hoa văn rất phức tạp.”
“Thế sao cậu không cất đi? Cậu có thể sở hữu một bộ sưu tập áo choàng tuyệt đẹp.”
“Bộ sưu tập!” Faro tỏ ra khinh thường. Đoạn cậu hạ giọng, như thể những gì đang nói rất nguy hiểm, không được để người khác nghe thấy. “Nghe đây Sapphire. Thuở xa xưa, vài tộc nhân của tớ bắt đầu cất giữ đồ vật. Dần dà, họ tự đắc về những món đồ mình sưu tầm, dẫn đến sự cạnh tranh, rồi trở mặt thành thù. Thiếu chút nữa cả tộc chiến tranh.”
“Hải tộc cũng gây chiến sao?” Tôi sửng sốt hỏi. Trước giờ Faro luôn làm tôi có ấn tượng là cuộc sống của Hải tộc vô cùng thanh bình.
“Hồi đó sém đổ máu đấy. Bọn tớ đã sẵn sàng kết liễu nhau.” “Ở chỗ tớ chiến tranh suốt đấy thôi. Tớ xem trên ti-vi.”
“Những gì chiếu trên ti-vi là thật hở?” Faro tò mò. “Tớ tưởng do con người bịa đặt.”
“Tin tức là thật.”
“Biết thêm về thế giới của nhân loại cũng hay nhỉ,” Faro đúc kết. “Vài tộc nhân khuyên bọn tớ nên tránh xa, nhưng tớ nghĩ cuộc sống của các cậu thật thú vị.”
Xem ra đây là cuộc trò chuyện quan trọng nhất hai đứa từng có. Lần đầu tiên Faro thừa nhận thế giới ở Ingo không hoàn mỹ. Trong bóng đêm yên tĩnh, người ta dễ chuyện trò cởi mở và không tranh cãi...
“Ước gì tớ được thấy quần đảo đó,” tôi bảo cậu. “Nếu cậu thích thì giờ ta đi luôn.”
“Thật hả?”
“Ừ. Giờ mà đưa cậu đến Cuộc Họp hãy còn quá sớm, các tộc nhân không thích thấy cậu ở đó. Có điều tới một hòn đảo trong số đó thì không sao.”
Chúng tôi bơi ra khỏi hố cát. Hải lưu hiện hữu nơi nơi – dẫu không mạnh bằng dòng chúng tôi cưỡi lúc nãy, song những hải lưu nho nhỏ lung linh đang sượt qua da chúng tôi. Ánh sáng cũng tỏ hơn, và khi chúng tôi bơi dọc đáy biển, tôi nhận ra đấy là vì nước đang nông dần.
“Mình không muốn tiếp xúc với không khí,” tôi hoảng hốt nói. Tôi không muốn phải nhô lên mặt nước để rồi thấy mình bị bỏ lại trên hoang đảo lạ hoắc lạ huơ nào đó cách Cornwall hàng dặm.
“Ta có rời Ingo đâu. Sắp tới quần đảo rồi Sapphire. Hãy nhìn phía trước mặt.”
Kỳ lạ thật – cứ như đang ngồi trên thuyền chuẩn bị cập bờ, ngoại trừ một điều là vùng đất chúng tôi sắp sửa đến nằm ở dưới nước, được ánh trăng chiếu rọi và soi sáng. Đây đó là những tảng đá. Một bãi biển. Một bức tường dài nhô ra. Ắt khi xưa nó là tường bến tàu. Trên bờ biển chìm trong nước còn sót lại những tàn tích đổ nát mà trước đây hẳn là nhà ở. Ngưỡng cửa trống không. Tôi nghĩ chắc là cửa mục hết rồi. Những khung cửa sổ rỗng khiến các ngôi nhà trông như những đôi mắt háu đói đang nhìn chằm chằm. Những mái ngói ác-đoa biến mất, thay vào bằng mớ tảo biển nhẹ nhàng đong đưa theo dòng chảy.
Trước cảnh tượng ấy, tôi rùng mình. Sợ có thứ gì bất thình lình từ mấy khung cửa đó chui ra: cả nhà cua nháo nhào chạy trốn, cá chình biển, hoặc một con sứa với xúc tu trong suốt dài ngoằng. Thường ngày tôi chẳng sợ con nào trong số đấy, nhưng đáng ra chúng không tồn tại ở đây, trong nhà dân. Lẽ ra phải có lửa, mùi thức ăn nấu nướng, âm thanh con người vui vẻ nói cười. Tôi quay đi.
“Cậu không thích sao?” Faro hỏi.
Tôi lắc đầu. Tóc tôi bồng bềnh trôi nổi trong nước như tảo biển, che khuất sắc mặt. Mừng là Faro không thấy biểu cảm trên mặt tôi. Tôi chả thiết ngắm nghía nữa, nhưng ngôi làng bị chìm như yểm bùa tôi. Hai mắt tôi dán chặt vào con đường mòn rải đá cuội dẫn lên phía sau những ngôi nhà và ngọn tháp vuông kiên cố xưa kia hẳn là nhà thờ trong làng. Chong chóng chỉ hướng gió vẫn còn đó. Tôi tự hỏi khi triều lên liệu nó có xoay không. Và nó có nghĩ là gió đẩy nó không? Khung cảnh ấy tịch mịch, ảm đạm, vô hồn. Như một bãi tha ma.
“Chúng tớ sắp hành hương ở đây,” Faro nói. “Hành hương?”
“Ừ. Những tộc nhân sống ở rất xa hành hương về đây để chứng kiến những thành quả vĩ đại mà Ingo đã gầy dựng. Nơi từng là đất liền, giờ ngập trong nước.”
“Hết xẩy,” tôi chua chát nói. “Hy vọng họ thưởng thức cảnh này.”
“Cậu tức giận,” Faro nói, “đừng thế chứ. Ở Hà Lan, họ lấn ra biển thì cậu khen họ thông minh. Ở đây, nước biển dâng và đảo chìm, cậu lại bảo rằng thật kinh khủng. Tuy nhiên, đó là lẽ tự nhiên thôi. Giống như thủy triều. Thủy triều rút, cậu có thể an toàn đi bộ ở nơi mà sáu tiếng sau cậu sẽ chết đuối.”
“Thế nhưng thủy triều không gây ra việc này. Phải là thứ có uy lực khủng khiếp hơn. Toàn bộ đảo đã chìm, Faro! Có bao nhiêu ngôi làng cả thảy?”
“Tớ không biết. Có lẽ nhiều đấy.”
“Và bao nhiêu người đã chết đuối?” Tôi hỏi Faro, đồng thời tự hỏi bản thân. Dẫu có thể tôi mang huyết thống Hải tộc thật, nhưng không huyết thống Hải tộc nào đủ mãnh liệt để tôi vui mừng lúc này. “Nơi này vô cùng tiêu điều,” tôi nói tiếp, cố giải thích cho Faro hiểu. “Hòn đảo không thuộc về Ingo, chính nó cũng không muốn thế. Hiện tại nó cũng không thực sự thuộc về nơi này. Chả còn sinh khí.”
“Cậu sai rồi,” Faro kịch liệt phản bác. “Mỗi năm nó càng thêm sinh động. Nhìn mà xem nơi đó phát triển thế nào. Nước mới dồi dào làm sao.” Tôi không cãi lại cậu, mặt khác, tôi biết hai đứa không bao giờ có cùng ý kiến. Một phần trong tôi nhìn thấy cảnh tượng mà Faro chứng kiến: nét đẹp của đám tảo lay động trên mái nhà, với thân tảo dày và phần nhánh thanh mảnh; những đàn cá màu bạc lung linh; hải quỳ và sao sao xây nhà trên đống đá đổ nát. Phần thuộc về Hải tộc cho rằng cảnh vật ấy tuyệt đẹp, song phần thuộc về nhân loại lại nghĩ tất cả sự sống nơi đây đã bị nước biển mặn chát nuốt chửng.
“Có chuyện gì vậy Sapphire? Sao mặt mày cậu cau có thế kia?”
Đúng là Faro không hiểu. Cậu ấy biết khá nhiều về cuộc sống trên cạn, nhưng chưa đến mức lý giải được vì sao con người rơi nước mắt.
“Tớ chỉ rầu rĩ. Đấy gọi là khóc than.”
“Tớ có nghe từ đó,” Faro háo hức nói, “nhưng chưa thấy tận mắt.” Nghe giọng cậu cứ như tôi vừa biểu diễn mánh lới tung hứng. “Cậu khóc tớ xem đi.”
“Không đâu Faro, không phải thế. Tớ không muốn khóc lóc nữa. Nhìn này, tớ ngừng khóc rồi. Nếu vậy thì khi buồn, nếu không khóc thì Hải tộc sẽ làm gì? Lỡ ai đó qua đời, cậu làm thế nào?”
“Chúng tớ lưu giữ ký ức về họ trong trí nhớ.”
“Tớ nghĩ ta nên đi thôi,” tôi cộc lốc ngắt lời. Tôi muốn rời khỏi nơi thê lương tang tóc này. Làm sao chuyện này có thể xảy ra? Làm thế nào nước biển đột ngột dâng lên rồi nuốt trọn cả quần đảo, nhanh đến nỗi con người không kịp lên thuyền và lánh đi nơi khác?
Tôi nhìn ngôi làng bị đắm lần cuối. Những vỏ tàu đánh cá neo lấy sàn bến cảng. Giờ đây chúng sẽ không nổi trên mặt nước được nữa, dù bạn có thể trục vớt chúng. Nước biển đã làm mục vỏ gỗ. Những cư dân từng sinh sống tại đây, nếu chứng kiến cảnh ấy, họ sẽ nghĩ gì?
Một lần nữa, hai mắt tôi cay xè. Tôi không kiểm soát được cảm xúc. Rơi nước mắt ở Ingo đau đớn hơn ở trên cạn. Tôi không muốn Faro thấy mình đau lòng hay nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời đầy tò mò khi tôi làm thứ hành động kỳ quặc của con người là khóc lóc, vì vậy, tôi đưa tay chùi mặt. Ngôi làng bị đắm này gọi là gì nhỉ? Ắt nó phải có tên chứ.
Nói tao nghe tên của mày, tôi thầm nhủ khe khẽ trong đầu.
Cho tao biết tên mày.
Không ai trả lời. Nước biển dâng trào xung quanh tôi, nâng tôi lên. Ánh trăng đã biến đâu mất. Tôi chẳng thấy gì hết. Ingo tối như hũ nút, những giọng nói của biển dường như vang lên từ mọi phía. Đại dương lại nhấc tôi lên và mang tôi đi thật xa.
Thời điểm thức giấc, tôi thấy mình nằm trong phòng ngủ ở St. Pirans, vùng giãy khỏi cơn mộng mị bám chặt như hồ dính. Phòng tôi bé tẹo, vừa đủ kê giường ngủ và thừa ra một khoảng sàn gỗ hẹp. Trên sàn là một vũng nước long lanh. Ô cửa sổ đang mở. Có lẽ trời đang mưa và nước mưa đã tạt vào. Không, tôi không nghĩ vậy. Tôi chấm tay vào vũng nước và nếm thử. Vị mặn của muối. Ingo.
Toàn bộ ngôi nhà yên ắng. Mọi cư dân ở St. Pirans đã say ngủ. Tôi nhìn đồng hồ báo thức chỉ bằng số mà chú Roger tặng sau lần thứ ba tôi lỡ xe buýt. Những con số phát sáng màu xanh lục chỉ 3:03. Cạnh giường, trên sàn, có một đống quần áo ướt nhẹp – là quần jeans và áo có mũ – tóc tôi ướt nốt. Hẳn là sau khi quay về tôi đã thay ra và mặc vào đồ ngủ trên người, nhưng tôi không nhớ rõ. Đầu óc tôi mơ mơ hồ hồ.
Song, ký ức về những ngôi nhà bị đắm vẫn như mới. Những ô cửa sổ tựa như các hốc mắt trống rỗng trên một đầu lâu đang nhìn chằm chằm. Tôi không muốn nhớ cảnh đó. Tôi chỉ muốn gạt nó ra khỏi đầu.