Thần Tản Viên
Đã lâu ngày không gặp dãy núi xanh biếc kia,
Xuyên qua mây mù truy tìm một câu truyện cổ xưa,
Niềm an ủi tâm linh.
Thủy tinh vung biển như dao để chìm ngập niềm vui sướng,
Sơn tinh nâng đáy biển thành ngọn núi cao vót,
Nhìn kìa, những đá sỏi
Đã tạo nên bộ xương của dãy núi này,
Trở thành niềm mơ ước thiêng liêng.
Trong sự bao phủ của cả khói bụi và sương mù,
Con chim đã quen dần và không chút bất an,
Tiếng kêu gọi đàn vang dội khắp nơi,
Thỉnh thoảng, bầu trời xanh lại lộ ra mặt,
Đem lại niềm hy vọng cho toàn thế giới.
Hương khói nghi ngút êm đềm,
Những bậc thềm và tiếng tụng kinh,
Tín đồ thành kính đi lại dưới rừng xanh,
Với sự mệt mỏi, mồ hôi và sự giải thoát,
Lên xuống cùng gió núi,
Tản Viên không bị quên lãng trong những lời chào từ phương xa
Ngợi ca phong cảnh chứa tình, trời đất mông mênh.
Nào ai biết người có lòng tín ngưỡng.
(Ngày 15 tháng 4 năm 2017)
伞园神
久违了那片青山,
穿云破雾寻找那个久远的故事,
心灵的安慰。
水精挥海洋之力淹没幸福,
山精把海底提成了高山,
看,这些鹅卵石,
构成了这座山的骨架,
塑造了神圣的向往。
烟尘与雾气一起笼罩,
习惯了的鸟没有不安,
求朋盼伴的呼声响彻,
偶尔露出的蓝天,
给整个世界以希望。
缭绕的香烟与不紧不慢的,
阶梯和诵经声,
树林下穿梭的心灵追逐者,
疲惫,汗水与解脱,
随着山风起伏,
远方的问候忘记了伞园,
叹风景有情,地阔天苍。
却不知谁会带走一片信仰。