Bài thơ ra đời trên nền cảm xúc của em khi xem bức ảnh cậu bé người Syria tử nạn trên bãi biển Thổ Nhĩ Kì. Không kìm được nước mắt, em thay lời bé Aylan Kurdi viết bài thơ để chuyển tải ước mong:
“... Em mong sao trên Trái đất hoa thơm nở bốn mùa. Em mong sao trên Trái đất mỗi con người, như em đây là chim trắng chim hòa bình. Sống để yêu thương giữ đẹp Trái đất này...” như lời bài hát của nhạc sĩ Trần Ngọc.
Trên chiếc tàu nhỏ bé, giữa sóng dữ gầm gào,
bố tôi đang ra sức chèo thuyền
Nước bắt đầu tràn vào
Từng dòng len lỏi, thấm qua chân tôi lạnh buốt
Giá như mọi ngày
Tôi sẽ khua chân xuống nước, sẽ chơi thả thuyền,
sẽ tung cho nước đùa trên tóc
Nhưng hôm nay
Bố đang bặm môi, mẹ đang hoảng hốt
Anh em tôi ngồi dúm dó lại gần nhau.
Nước tràn thêm nữa
Ào ào từng lớp sóng xô
Cuồn cuộn thác lũ đẩy trôi
Mẹ ôm chặt chúng tôi vào lòng trong tiếng gào thét điên loạn của biển
Các con ơi! Mẹ chỉ kịp thét lên!
Bố đưa tay quờ quạng tìm chúng tôi trong làn nước buốt
Ầm ập nước thốc vào lồng ngực
Con ở đây này!
Sao bố mẹ không bế con như mọi lần trên bãi cát công viên, khi con chỉ vừa chực ngã đã được bố mẹ xòe tay nâng đỡ.
Em con đâu?
Chúng con chỉ muốn đây là trò chơi ú tim
như thường ngày cả nhà mình hay cùng nhau chơi sau cánh tủ
Tay bố trượt dần... con lặng trôi về phía những rong rêu
Cả mẹ cả em cùng lặng trôi mãi mãi...
Con bay...
Con bay qua những cánh đồng, những làng quê, những thành phố của quê hương con - mảnh đất Syria nghèo đói, chiến tranh và li tán
Bay qua những trường học với phấn bảng
ngác ngơ nhớ những người bạn nhỏ
Tất cả cuống cuồng trong cơn hỗn loạn
Bạn bè con đang trôi nổi dập dềnh trên những con tàu
Bàn tay cầu xin, bàn tay bấu víu
Ánh mắt van lơn, ánh mắt khẩn cầu.
Lạy thánh Ala!
Hãy cho chúng con một nơi trú chân an toàn
Cho chúng con được múa ca trên cánh đồng bát ngát
Được cất tiếng hát vang mỗi buổi bình minh rạng rỡ
Được đến trường, được chạy nhảy, được nô đùa,
được ngắm những chú chim qua khung cửa lớp màu xanh
Đừng đẩy chúng con vào chiến tranh loạn lạc...
Nơi bàn tay người lớn lạnh lùng níu áo trẻ con
để giành chỗ trên con tàu giải thoát
Nơi những đôi mắt trẻ thơ nhói buốt cả trời chiều.
Biển về đêm
Lạnh buốt
Mẹ trôi nơi đâu, em dạt phương nào?
Và bố nữa!
Chắc nước mắt bố đang rơi từ tim mặn
như nước biển con uống chiều nay.
Bố ơi!
Nếu ngày mai không thấy con
Bố nhớ đến lớp học của con bên cạnh hàng cây vừa bị đốn ngã
Và ngồi xuống bãi cát trước cổng trường nơi con vẫn thường chơi
Ghi lên đó dòng chữ:
XIN ĐỪNG GIẾT TRẺ EM SYRIA
Hãy cho chúng con được đến trường
Hãy cho chúng con những chiếc giường ấm êm buổi tối,
nơi thơm mùi mẹ, nơi ấm tiếng cười cha
Bố đừng quên bố nhé!
Biển sáng nay hoang lạnh
Người ta thấy xác một chú bé mặc quần sooc xanh
nổi dập dềnh trên bãi biển
Tay em đầy cát
Nhưng không phải những hạt cát từ một sân chơi...