Kính tặng Bố nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11
C
ó bố làm thầy giáo... phiền lắm. Con cứ vừa đi ra sân vận động trường Đại học Sư phạm là thế nào cũng có chị sinh viên chạy ra hỏi: “Em có phải con thầy Thảo không, chị là sinh viên của thầy này”. Mà những lúc như thế, con toàn đang mặc quần sooc. Aizaaa.
Có bố làm thầy giáo... ngại lắm. Cô giáo của con hầu hết là sinh viên cũ của bố. Cô thường hay hỏi, dạo này bố con có viết cuốn giáo trình mới nào không, rồi cô còn kể là bố ngày trước nghiêm khắc lắm. Nghe cô kể mà con cứ giật mình thon thót, không hiểu cô có nhớ chuyện ngày xưa mà nghiêm khắc lại với mình không. Aizaaaa.
Có bố làm giáo viên... lo lắm. Con đi cùng bố đến các tỉnh, thế nào cũng có một vài cô vuốt vuốt tóc rồi khen: “Đẹp trai giống bố quá! Rồi sau này chắc có nhiều cô thích lắm. Bố cháu ấy à, đào hoa lắm nhé”. Bố thì chỉ tủm tỉm cười, chẳng thấy “biện hộ” gì. Aizaaa.
Có bố làm giáo viên... mệt lắm. Bố đọc sách gì hay, bố có phát hiện gì độc đáo về ngôn ngữ, bố tìm hiểu được một kiểu thư pháp mới... thế là bố sẽ rủ con cả ngày để trò chuyện. Nhiều thứ con thích nhưng cũng có những điều con chẳng thấy gì thú vị. Nhưng lại không nỡ để bố buồn nên con vẫn cứ ngồi nghe. Aizaaaa.
Nhưng bố ơi!
Con vẫn luôn yêu Bố, yêu nghề nghiệp của Bố, yêu tất cả những gì thuộc về Bố, yêu muôn vạn “phiền toái” từ Bố.
Có lần đi công tác xa nhà, Bố nhắn tin cho con: “Con ơi, giờ nghỉ giải lao, bố nhìn xuống đôi bàn tay Bố lấm đầy phấn trắng. Chính từ đôi bàn tay này, Bố đã một mình gầy dựng sự nghiệp và đắp xây tổ ấm gia đình...”.
Và thế là con khóc...
Sắp đến ngày 20/11, nghĩ tới đôi bàn tay đầy phấn trắng của Bố, con lại thấy rưng rưng.
Sau này, đôi bàn tay ấy rồi sẽ yếu hơn. Nhưng bố đừng lo, có tay con nắm.
Bố yên tâm gửi tay mình vào tay con, Bố nhé!
Con trai của Bố!