Carolyn lái xe chầm chậm vào thị trấn. Trong tiết trời thu trong lành, cô thấy lòng mình thật nhẹ nhõm. Quan sát quang cảnh của thị trấn nhỏ bé này, cô muốn tìm cho mình một không gian lý tưởng để sống và viết những tác phẩm mà cô ấp ủ từ lâu.
Cách trung tâm thị trấn khoảng bảy cây số có một khu rừng nhỏ, thiên nhiên trong lành và yên tĩnh. Cô chạy xe đến đó và thật bất ngờ, dưới các tán cây có một căn nhà bằng gỗ xinh xắn nằm tách biệt với cuộc sống ồn ào của thị trấn. Ngôi nhà đang treo biển rao bán. Đây đúng như là ngôi nhà mơ ước của cô từ bao năm nay.
Cô men theo lối mòn, đến trước cổng ngôi nhà. Lá cây trải dài trên lối đi, khiến bước chân của cô giẫm lên đám lá khô tạo ra những tiếng lạo xạo. Đi qua cánh cổng màu trắng, cô bước lên hàng hiên bằng gạch và nhìn vào ngôi nhà vắng chủ qua lớp kính trong suốt. Cách bài trí trong căn nhà làm Carolyn cảm thấy thích thú và mới lạ.
Sau đó, cô nhanh chóng tìm đến văn phòng rao bán ngôi nhà và cô được biết rằng, ngôi nhà bị tịch biên vì chủ nhân của nó không có khả năng trả những khoản tiền vay mượn của ngân hàng.
Khi hoàn tất các thủ tục mua bán nhà, cầm chiếc chìa khóa và giấy chủ quyền nhà vừa ký trên tay, Carolyn vẫn chưa tin nổi căn nhà đã thực sự thuộc về mình. Được người bạn giới thiệu một người thợ sửa chữa nhà giỏi trong vùng tên là Henry, Carolyn đến gặp và nhờ anh sơn sửa lại căn nhà.
Giữa tháng Mười Hai, mọi việc đã hoàn tất với ngôi nhà xinh như cô mong ước, mái nhà không còn dột, căn nhà khoác một lớp sơn màu vàng nhạt tươi tắn, khung cửa sổ màu xanh lục, bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận. Trông ngôi nhà thật ấm áp, khác hẳn với vẻ hoang phế khi Carolyn tìm thấy nó. Một khung cảnh thật tuyệt để cô có thể ngồi sáng tác tiếp những cuốn tiểu thuyết, những bản thảo đang dang dở. Thực sự, căn nhà đã đem đến cho cô nguồn cảm xúc dào dạt, những ý tưởng sáng sủa xuất hiện, mềm mại uyển chuyển, và cô đã viết bằng tất cả tâm hồn mình.
*
Vào một buổi chiều trời lạnh, khi đang lúi húi quét sân, Carolyn bất chợt nghe tiếng chào thật nhỏ: “Chào cô”. Carolyn quay về phía tiếng nói và thấy một cô bé có mái tóc đỏ hoe đang đứng thập thò trước cổng.
- Chào cháu! - Carolyn mỉm cười. - Tên cháu là gì?
- Jenny. Thế còn cô?
- Cô là Carolyn.
- Cô thấy ngôi nhà thế nào? - Vị khách bé nhỏ nhìn cô và hỏi.
- Cô rất thích nó, trước đây cô luôn mơ mình sẽ sống trong một ngôi nhà như thế này, cháu ạ!
- Gia đình cháu cũng rất yêu nó! - Jenny nói. - Màu sơn mới làm nó đẹp quá!
Carolyn ngừng quét:
- Trước đây cháu đã sống ở đây sao?
- Vâng, khi bố cháu mất, gia đình cháu phải chuyển đi!
- Thế bây giờ gia đình cháu sống ở đâu? - Carolyn cảm thấy động lòng trắc ẩn.
- Trên một cabin trong thị trấn, cô ạ!
Carolyn đặt chổi xuống, đến gần cô bé và hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra với bố cháu vậy?
- Bố cháu bị bệnh trong một thời gian dài, và không thể tiếp tục làm việc được. Mẹ cháu đã vay mượn tiền để chạy chữa cho bố nhưng các bác sĩ bảo không thể cứu chữa được. Bố cháu đã mất vào năm ngoái, trước lễ Giáng sinh. Sau đó, ngân hàng nói với mẹ cháu rằng gia đình cháu phải chuyển đi. Mẹ cháu đã khóc rất nhiều!
- Ơi! Ra là vậy sao? Jenny! Cháu uống một ly nước chanh nhé?
- Cảm ơn cô, nhưng cháu phải về. Mẹ cháu sẽ rất lo khi không thấy cháu. Cháu còn phải trông em để mẹ nấu bữa tối nữa. Cô cho phép cháu quay lại đây chứ ạ?
- Cô rất mong gặp cháu!
Trước khi đi khuất, Jenny còn ngoái lại nhìn ngôi nhà với vẻ luyến tiếc.
Nhìn ngôi nhà - niềm mơ ước của mình - Carolyn cảm thấy rất buồn. Bên trong ngôi nhà, cô dường như thấy cảnh sinh hoạt của gia đình Jenny. Cô ngửi thấy mùi bánh mì nướng trong căn bếp nhỏ. Cô còn nghe được tiếng cười đùa của trẻ thơ và nụ cười hạnh phúc của bố mẹ chúng… Cô thấy lòng mình đang rất bối rối.
*
Trong đêm Giáng sinh, Carolyn nhờ Henry - người thợ sửa chữa nhà - cải trang thành ông già Noel đến rung chuông trước cabin nhà Jenny. Khi anh bước vào với nụ cười rạng rỡ, không khí trong gia đình cô bé trở nên ấm áp hơn trong đêm lạnh giá. Anh trao cho Jenny một con búp bê đặc biệt có mái tóc đỏ như mái tóc của cô bé, và quả bóng cao su màu xanh cho em trai của Jenny.
Vật cuối cùng trong bao là một chiếc phong bì màu trắng, Herry bước tới trao cho mẹ của Jenny và nói:
- Chị Sarah! Đây là món quà dành cho chị.
Sarah ngạc nhiên nhận chiếc phong bì rồi mở ra. Bên trong có một chiếc chìa khóa, tờ giấy chuyển nhượng ngôi nhà đứng tên Sarah và tấm thiệp được ghi:“Ngôi nhà đang đón chờ gia đình chị! Tôi hy vọng lễ Giáng sinh năm nay thật sự đem lại ý nghĩa cho gia đình cháu Jenny. Điều này mới đúng là ngôi nhà mơ ước của tôi. Chúc gia đình chị Giáng sinh thật vui vẻ. Một người bạn”.
Đôi mắt của Sarah ngấn lệ, cô không ngờ rằng một người phụ nữ xa lạ - một tấm lòng nhân ái và quá đỗi cao thượng - có thể hy sinh cả một gia tài, một niềm mơ ước của mình cho người khác. Riêng đối với Carolyn - dù là một người phụ nữ nhỏ bé hay là một nhà văn nổi tiếng sau này - ngôi nhà mơ ước đó chính là nơi cô đã thực hiện được những ý tưởng nhân văn cao cả trước hết trong cuộc đời và đi vào những trang sách.
“Bạn không cần phải đắn đo phân tích cha chúng ta là người như thế nào vì lúc nào lòng cha cũng thật vĩ đại.”
- Anne Sexton