“Cuộc nói chuyện sâu sắc nhất giữa mẹ và con gái luôn diễn ra trong im lặng, khi chỉ có hai trái tim lên tiếng.”
- Carrie Latet
Nhiều người cho rằng giây phút đau buồn nhất là khoảnh khắc chúng ta phải nói lời vĩnh biệt với người mình yêu thương. Thế nhưng sau sáu tháng túc trực bên giường bệnh của mẹ, Cheryl nghiệm ra rằng khoảng thời gian chờ đợi để nói lời vĩnh biệt ấy còn đau đớn gấp vạn lần.
Hàng ngày, cứ vừa tan sở là Cheryl lại lái xe hơn hai tiếng đồng hồ để đến bệnh viện thăm và chăm sóc mẹ. Hai mẹ con thủ thỉ trò chuyện và cùng ôn lại những kỷ niệm đẹp. Khi cơn đau trở nên quá sức chịu đựng, mẹ cô được tiêm thuốc giảm đau để có thể chìm vào giấc ngủ. Những lúc như vậy, Cheryl thức trắng đêm ngồi bên giường bệnh canh mẹ ngủ.
Mỗi lần Cheryl hôn chào tạm biệt mẹ để đi làm, bà thường nói trong nước mắt, “Xin lỗi con, vì mẹ mà con vất vả quá. Vậy mà mẹ còn không thể ngồi dậy nói chuyện với con”. Cheryl đáp rằng cô không hề cảm thấy vất vả và mẹ không cần bận tâm suy nghĩ về điều đó. Tuy vậy, người mẹ vẫn cảm thấy day dứt và luôn xin lỗi con gái khi nói lời tạm biệt cho đến ngày Cheryl tìm được cách làm mẹ yên lòng. Đó cũng là cách mà mẹ từng làm với cô khi còn nhỏ.
“Mẹ có nhớ đội bóng rổ con từng tham gia hồi cấp ba không?”, Cheryl hỏi và thấy mẹ gật đầu. “Hồi đó mẹ phải lái xe quãng đường rất xa và ngồi chờ rất lâu để xem con thi đấu, nhưng con luôn ngồi ở ghế dự bị và chẳng bao giờ được ra sân. Con cảm thấy thật có lỗi vì đã làm mất thời gian của mẹ”, Cheryl vừa nói vừa nhẹ nhàng đỡ lấy đôi tay gầy guộc của mẹ. “Mẹ có nhớ khi ấy mẹ đã nói gì với con không?”
“Mẹ không đến để xem con thi đấu mà chỉ để nhìn thấy con”, người mẹ trả lời.
“Những lời đó là hoàn toàn thật lòng phải không mẹ?”, Cheryl hỏi.
“Đúng thế, con gái của mẹ.”
“Con cũng vậy. Con không đến đây để nghe mẹ nói chuyện mà chỉ để được nhìn thấy mẹ.”
Người mẹ mỉm cười rồi từ từ ngủ thiếp đi, nét mặt rạng ngời hạnh phúc.
Những buổi chiều lặng lẽ cứ thế trôi qua. Hai mẹ con ngồi bên nhau và tình yêu thương luôn đầy ắp trong từng lời nói hiếm hoi của họ. Những ngày cuối cùng, trong căn phòng tĩnh lặng, một người già và một người trẻ lặng lẽ bên nhau. Chỉ bằng ánh mắt và những cái siết tay nhẹ nhàng, căn phòng trở nên ấm áp lạ kỳ, mặc cho thần chết đang tước dần sự sống và đôi tay mẹ lạnh dần trong bàn tay Cheryl. Bên ngoài, tuyết vẫn rơi trong trời đông lạnh giá.