Tối thứ Năm tuần trước, có hai chàng trai trẻ túng quẫn đến trước cửa nhà tôi.
- Tụi cháu túng quẫn quá! – Họ bảo.
Nhưng trông chúng chẳng có vẻ gì là đang túng quẫn cả. Chúng ăn mặc gọn gàng và sạch sẽ với quần jeans, áo thun, đi giày tennis và đội mũ bóng chày.
Hóa ra, nguồn gốc của sự tuyệt vọng này chính là "Tụi cháu mới 15 tuổi".
Chúng muốn tìm một công việc để làm thêm vào mùa hè nhưng không ai thuê, vì chúng chưa đủ 16 tuổi.
Một cậu nói:
- Mười lăm tuổi chưa đủ điều kiện để được đi làm.
Tuổi 15 đúng thật là cái tuổi "lập lờ", thời kỳ chuyển giao giữa trẻ vị thành niên và tuổi trưởng thành.
Tôi hỏi chúng:
- Vậy các cháu túng thiếu đến đâu?
- Túng thiếu ghê lắm. Tụi cháu sẽ làm bất cứ việc gì để có tiền.
Tuyệt. Hai anh chàng này thuộc đúng mẫu người mà tôi đang cần tìm. Bấy lâu nay, một người hàng xóm thường xuyên than phiền tôi chỉ vì tôi dự trữ quá nhiều củi. Anh ta cho rằng chỗ củi đó quá nặng, sẽ làm cong mấy tấm ván trên bến ở trước nhà thuyền của chúng tôi, và vì sàn bến là tài sản chung nên cũng có quyền lợi của anh ta ở trong đó. Ngoài ra, anh ta còn cho rằng việc đốt củi trong lò sẽ gây ô nhiễm nghiêm trọng bầu không khí và rằng tôi là kẻ vô trách nhiệm khi không biết chọn một cách sưởi ấm nào khác thân thiện với môi trường hơn. Anh ta nói đúng. Tôi cũng phải thừa nhận là như vậy. Chính vì lý do này mà tôi còn rất nhiều củi tồn đọng. Đơn giản là vì tôi không đốt củi nữa. Nhưng anh chàng vẫn tiếp tục lèng èng khiến tôi rất bực.
Rồi tôi chợt nảy ra một giải pháp tuyệt vời để giải quyết xích mích giữa tôi và anh bạn hàng xóm.
Tôi nói với hai chàng nhóc:
- Các chàng trai, chú có một công việc cho hai cháu đây. Hai cháu có nhìn thấy đống củi dọc bến tàu không?
- Có ạ.
Trông chúng rất hào hứng.
- Ta muốn hai cháu mang tất cả chỗ củi kia tới nhà hàng xóm, trước cửa nhà đó có một cái xe Buick màu xanh rất lớn có bốn cửa. Chú muốn các cháu cho đầy củi vào cái xe ô tô đó.
- Nhưng cái xe đó không thể chứa hết đống củi này.
- Chính xác. Thế nên ta mới cần các cháu chất củi đầy ắp cái xe đó. Phải chất kín hết, kín từ cửa bên này sang cửa bên kia, từ sàn tới trần xe, không chừa chỗ nào. Nếu vẫn còn thừa củi, các cháu có thể chất lên nóc xe và mui xe. Các cháu hãy nhớ làm thật cẩn thận.
- Tụi cháu không làm như thế được. Tụi cháu sẽ gặp rắc rối mất.
- Thế nếu ta trả các cháu 10 đô-la mỗi lần và các cháu sẽ làm việc đó vào buổi tối, các cháu thấy thế nào?
- Vậy thì được ạ. Nhưng nếu tụi cháu bị bắt gặp thì sao?
- Chú sẽ trả thêm các cháu 5 đô-la để các cháu làm thật cẩn thận sao cho không bị bắt gặp.
- Thế thì được ạ.
- Ngoài ra, các cháu mới 15 tuổi, tức là còn ở tuổi vị thành niên. Người ta sẽ không bắt các cháu ngồi ghế điện vì đã để sai chỗ một ít củi đâu. Cứ yên tâm mà làm.
Tôi đã quá mệt mỏi vì luôn phải tỏ ra kiên nhẫn, biết điều và phải bận tâm tới những điều vụn vặt trong cuộc sống. Biện pháp mạnh và dứt khoát là phong cách của thời nay. Tôi chính là đội phản ứng nhanh một thành viên. Vì thế, đừng có gây hấn với tôi. Tôi không chất củi lên trước thềm nhà anh hàng xóm và châm lửa là đã may cho anh ta lắm rồi. Suy cho cùng, ai có thể tin được rằng một người đàn ông tốt bụng như tôi có thể làm một việc tồi tệ như vậy? Nhiều năm qua, tôi luôn làm việc chăm chỉ trong vẻ ngoài của một con người hiền lành, lịch thiệp. Nhưng bây giờ, đã đến lúc người làm phúc xấu bụng tháo bỏ chiếc mặt nạ và hành động rồi.
Trong ngày cuối tuần này, anh hàng xóm của tôi sẽ vắng nhà. Và tôi vô tình biết chỗ anh ta cất giấu chìa khóa. Chỗ giấu thật ngu ngốc: ngay dưới cái hãm xung của chiếc xe Buick. Chính mắt tôi đã trông thấy anh ta bỏ chìa khóa ở đó. Tôi chỉ cần đảm bảo là cái xe không khóa và trong đêm, tôi sẽ nghe thấy âm thanh thú vị khi hai cậu nhóc 15 tuổi túng quẫn chuyển đống củi vào đó.
Buổi sáng hôm sau, tôi rất vui khi đống củi không còn và chiếc xe trông như một cái sân để củi di động. Tôi thật là thông minh. Chắc hẳn khi về nhà, anh chàng hàng xóm sẽ phát điên khi nhìn thấy cảnh đó. Nghĩ đến đó thôi mà tôi đã thấy tức cười.
Nhưng chuyện này có thực sự xảy ra không?
Một phần là có và một phần là không. Chuyện hai chàng trai tới trước cửa nhà tôi là thật. Chuyện về anh chàng hàng xóm và đống củi cũng là thật. Và tất cả những viễn cảnh kể trên cũng thực sự lướt qua trí não tôi. Thậm chí, nó còn mang nhiều chi tiết đáng sợ hơn trong cơn mơ lúc nửa đêm của tôi. Nếu tôi trẻ tuổi hơn, chắc tôi đã thực hiện kế hoạch đó.
Nhưng bây giờ, tạ ơn Chúa, tôi nhiều tuổi hơn và cũng sáng suốt hơn.
Tôi đã bảo hai chàng trai dừng lại và trả tiền cho họ.
Tôi nghĩ rằng anh chàng hàng xóm của tôi đúng là một gã ranh mãnh xấu bụng. Nếu biết tôi làm thế, chắc chắn anh ta sẽ trả thù. Anh ta cũng sẽ trả tiền cho mấy cậu choai choai để chất củi vào phòng tắm của tôi. Chẳng hay ho chút nào.
Có lẽ, tôi đang trải qua một giai đoạn chuyển đổi khó khăn như những cậu chàng tuổi 15. Ở tuổi đó, tôi thường nảy ra những ý tưởng thật điên rồ và đã suýt thực hiện chúng.
Nhưng, Có lẽ, và Tuy nhiên.
Thi thoảng, những tưởng tượng như vậy cũng rất hữu ích.
Nếu bạn có thể hình dung ra chúng, bạn không bao giờ phải biến chúng thành hiện thực.