Khi Kelsey mở cánh cửa phòng trong quán trọ, nàng đang mong chờ Derek, chứ không phải là cha anh. Chắc chắn đó là cha anh. Jason Malory ngay lập tức tự giới thiệu, không để nàng có chút nghi ngờ nào về việc ông là ai, mà nàng cũng không hề nghi ngờ. Ông cũng bước vào phòng mà chẳng đợi đến một lời mời. Nhưng ông làm Kelsey thấy sợ với kích thước to lớn cùng nét mặt khắc nghiệt của mình đến mức không nghĩ tới việc chỉ ra điều đó.
Nàng nhanh chóng nói: “Derek hiện không có ở đây”.
Nàng hi vọng rằng điều đó sẽ khiến ông rời đi. Không hề. Kelsey bối rối với sự hiện diện của ông đến mức chỉ nhận ra sau đó sự thật rằng nàng lẽ ra không nên tình nguyện khai ra thông tin đó. Nhưng rõ ràng là ông biết.
“Đúng vậy, ta đã để nó lại tại Haverston.” Ông nói.
“Ta đã đoán là cô sẽ ở gần đây, với sự say mê như nó đã thể hiện và đây là quán trọ gần nhất.”
Nàng đỏ mặt khi hỏi: “Vậy là ngài muốn gặp tôi?”. “Đúng thế.” Ông nói. “Tôi muốn nghe xem cô nghĩ gì về chuyện vô lý này.”
“Vâng, vậy chuyện vô lý đó là gì?” “Derek muốn cưới cô.”
Kelsey thở dốc: “Anh ấy đã nói với ngài chuyện đó ư?”. “Nó nói với cả gia đình như thế.”
Kelsey rơi phịch vào cái ghế gần nhất và xoay xở ngồi lại. Liệu nàng có thể chết vì xấu hổ không? Chắc chắn nàng có cảm giác đó.
“Đáng lẽ anh ấy không nên làm thế.” Nàng nói gần như một tiếng thì thầm.
“Ta đồng ý… nhưng tại sao cô nghĩ vậy?”
“Bởi vì, như ngài đã nói, chuyện đó là vô lý. Tôi không có ý định cưới anh ấy. Tôi đã nói với anh ấy như thế.”
“Đúng vậy, nó cũng đã nói tới chuyện đó. Mối bận tâm của tôi là, cô nghiêm túc tới mức nào trong lời từ chối của mình? Bởi nó sẽ không từ bỏ ý nghĩ đó đâu.”
“Nếu đó là tất cả những gì khiến ngài lo lắng thì, ngài Malory, ngài không phải lo lắng nữa đâu. Tôi hiểu được cuộc hôn nhân đó sẽ gây ra tai tiếng thế nào, và tôi không chỉ muốn bảo vệ Derek mà còn cả gia đình mình nữa.”
“Gia đình cô ư?” Ông cau mày. “Tôi đã không biết là cô có một gia đình nào đó. Họ là ai?”
“Điều đó không quan trọng.” Kelsey nói với ông. “Chỉ cần ngài biết gia đình là tất cả đối với tôi là đủ. Tôi lâm vào hoàn cảnh này là do… ừm, điều đó cũng không quan trọng, nhưng tôi đã biết khi bắt đầu làm những chuyện này là tôi sẽ không bao giờ còn có thể kết hôn được nữa. Nói vậy là đủ, một vụ tai tiếng kiểu đó sẽ làm hại tới gia đình tôi cũng như gia đình của ngài, tôi không có ý định để điều đó xảy ra.”
Vẻ mặt của Jason giãn ra một cách đáng kể. Thậm chí trông ông còn có chút gì đó hổ thẹn với bản thân.
“Tôi hiểu rồi.” Ông nói một cách không thân thiện lắm. “Tôi xin lỗi vì không có giải pháp nào cho vấn đề này. Tôi có cảm giác rằng cô sẽ là một người vợ tuyệt vời dành cho Derek, nếu như nó có thể cưới cô.”
“Cảm ơn ngài. Nhưng tôi sẽ cố gắng làm anh ấy hạnh phúc mà không cần tới hôn nhân.”
Jason thở dài: “Tôi sẽ không bao giờ muốn tình cảnh của mình lại xảy ra với con trai ‐ nhưng tôi thấy vui sướng vì nó có được cô”.
Đó là lời khen đáng giá nhất nàng có thể nhận được từ ông. Ông không ở lại để khiến cả hai bọn họ xấu hổ thêm với những lời mỉa mai. Thực sự, ông nhanh chóng rời đi, có thể bởi vì không muốn chạm mặt Derek. Nhưng nàng đoán rằng Derek đã biết, rằng anh ắt hẳn sẽ gặp cha mình trong sảnh, khi một tiếng gõ cửa khác vang lên chỉ sau khi Jason rời đi có vài phút.
Nhưng một lần nữa, chẳng phải là Derek đứng đó, cũng chẳng phải Jason quyết định nói thêm điều gì với nàng. Lần này đó là mẹ Derek. Nhưng ban đầu Kelsey chẳng hề nhận ra, mãi tới khi có cơ hội nhận thấy một vài sự tương đồng trên nét mặt của họ, cái cách họ cùng mỉm cười và sự lo lắng hiện ra trên mặt người phụ nữ.
“Tôi xin lỗi đã làm phiền cô vào lúc muộn màng thế này, quý cô Langton.” Người phụ nữ bắt đầu nói. “Tôi có quen bà không?”
“Không, chẳng có lý gì cô lại quen tôi.” Người phụ nữ mỉm cười. “Tôi là Molly Fletcher, quản gia của Haverston. Tôi chỉ vừa mới nghe chuyện về cô, và Derek vừa mới phát hiện ra chuyện của tôi và cha nó… ừm, tôi cần nói chuyện với nó.”
Kelsey lại đỏ mặt lần nữa, giận dữ. Tuyên bố chết giẫm của Derek rõ ràng đã lan truyền tới nơi ở của những người hầu, nhưng mà…
“Bà và cha anh ấy?”
Nàng biết được câu trả lời trước cả khi buột ra câu hỏi:
“Ôi! Tôi xin lỗi. Không cần phải giải thích đâu. Nhưng Derek không có ở đây.”
“Không ư? Tôi thấy nó rời khỏi Haverston. Tôi nghĩ chắc chắn là nó tới chỗ cô.”
“Bà cho rằng tôi ở gần đây.” “Đúng thế, tôi đã cho là vậy.”
Kelsey lắc mạnh đầu trong sự sửng sốt. Có phải tất cả mọi người đàn ông đều ra ngoài với tình nhân của mình? Hay đó chỉ là hành động thường tình của những người đàn ông nhà Malory?
“Được rồi, nếu anh ấy không ở Haverston, tôi cũng không biết anh ấy ở đâu nữa.”
“Vậy là nó ra đi để được ở một mình.” Molly nói, vặn xoắn hai bàn tay. “Tôi đã lo sợ điều này. Đó là điều nó luôn làm mỗi lúc buồn từ khi còn là một đứa trẻ. Nó đi đâu đó một mình để ủ ê suy ngẫm.”
“Nhưng tại sao anh ấy lại buồn?” Kelsey hỏi. “Mới đây anh ấy còn điên đầu vì tò mò về chuyện khám phá ra ai là bà, đó là, ai là tình nhân của cha… ừm, tôi có thể tưởng tượng được chuyện anh ấy nhẹ nhõm ra sao khi cuối cùng cũng biết được.”
“Đáng lẽ ra nó không được biết, cô Langton. Tôi cứ nghĩ nó sẽ không bao giờ phát hiện ra. Nhưng vì nó đã biết, nên tôi không muốn nó nghĩ xấu về mình.”
Kelsey cau mày, không hoàn toàn hiểu mối bận tâm của người phụ nữ: “Điều đó sẽ khiến anh ấy có chút đạo đức giả, bà không nghĩ thế sao?”.
“Điều đó không cần thiết.” Molly trả lời. “Có những yếu tố khác, nhưng nó không quan trọng. Tôi sẽ chờ và nói chuyện với nó vào một ngày khác vậy.”
Rồi bà rời đi.
Khi tiếng gõ cửa tiếp theo vang lên, Kelsey không còn mong đợi đó sẽ là Derek nữa. Dù vậy, đó lại là anh, và anh giấu một cánh tay sau lưng. Rồi chìa ra cho nàng những đóa hoa hồng cực kỳ xinh đẹp. Nàng mỉm cười rạng rỡ trong niềm sung sướng: “Chúa ơi, anh kiếm những đóa hoa này ở đâu vào lúc này trong năm chứ?”.
“Anh hái chúng từ nhà kính của cha.” “Ôi, Derek, anh không nên làm vậy.”
Anh cười rạng rỡ, kéo nàng vào trong vòng tay và ôm thật chặt.
“Ông ấy sẽ chẳng nhớ nhung chúng đâu, với hàng trăm loài hoa khác nhau mà ông có. Nhưng chắc chắn hôm nay anh có nhớ em.”
Kelsey cứng người lại, nhớ về hai người khách của mình: “Em ngạc nhiên là anh có thời gian làm vậy, ngày hôm nay đầy sự kiện với anh mà”.
Anh cảnh giác, cúi nhìn nàng: “Làm sao em biết nó đầy sự kiện?”.
“Cha anh đã tới đây.”
Anh thả nàng ra để lùa tay vào tóc mình: “Quỷ tha ma bắt. Ông ấy không làm em buồn phiền chứ, phải không?”.
“Không, tại sao sự thật là anh đã nói với toàn thể gia đình mình về chuyện của chúng ta lại làm em buồn được? Với cha anh, ông chỉ cần vài lời cam kết rằng em sẽ không cưới anh mà thôi.”
“Khốn kiếp.” Derek lại chửi thề, trông khá giận dữ.
Trước khi anh kịp tiếp nhận thông tin đó, nàng nói thêm vào: “Mẹ anh cũng đã tới đây”.
“Mẹ anh?”
“Đúng thế, bà ấy lo lắng rằng anh sẽ buồn về những gì anh phát hiện ra tối nay.”
“Phát hiện ra ư? Ồ, em đang nói về Molly? Nhưng bà ấy không phải… mẹ... Không! Bà ấy không thể nào. Ông nói là mẹ anh đã chết!”
Kelsey tái nhợt khi nghe điều đó: “Ôi, Derek, em xin lỗi. Em cho rằng anh đã biết mẹ mình là ai, chỉ là anh không biết bà ấy vẫn là tình nhân của cha mình. Nhưng làm ơn đi, em chỉ đoán thôi mà ‐ và rõ ràng là không chính xác. Bà ấy không nói mình là mẹ của anh.”
“Không, bà ấy sẽ không nói. Rõ ràng anh sẽ không bao giờ biết. Nhưng giờ anh đã hiểu rõ. Bà ấy là mẹ anh. Và chết tiệt là cả hai bọn họ đều giấu giếm anh chuyện này.”