Đây là điều mình thích nhất khi học ở Mỹ.
Những hoạt động cộng đồng cực kì, cực kì thú vị.
Sẽ không có ai bắt buộc bạn phải tham gia hết. “Mình thích thì mình đi thôi”.
Tất cả các ngày thứ bảy đều có xe trường chờ sẵn để đưa học sinh đến một cơ sở nào đó để hoạt động thiện nguyện. Bạn chỉ cần đăng kí trước đó là đúng ngày giờ, xe sẽ đưa bạn đến nơi.
Thực ra, học hành vất vả cả tuần nên ngày thứ bảy ai cũng muốn được “ngủ nướng” hoặc làm bài về nhà hay về nhà thăm bố mẹ. Nên không phải lúc nào việc tham gia hoạt động cộng đồng cũng dễ dàng.
Nhưng như đã nói từ đầu là trường không ép buộc. Và mình thích cách làm như vậy. Nó cho học sinh được cảm thấy, những gì mình lựa chọn là suy nghĩ của mình và chính mình phải có trách nhiệm với chúng.
Các công việc để hoạt động cộng đồng thì vô cùng phong phú, ví dụ như xuống các trại dưỡng lão để nói chuyện với các cụ già; nấu ăn cho những người vô gia cư; biểu diễn âm nhạc cho các trại trẻ mồ côi; đi thăm các cơ sở nuôi chó; đi làm người chăn nuôi ở các trại nuôi súc vật...
Nói chung là cũng vất vả phết.
Ví dụ, việc nấu ăn cho người vô gia cư, để tiết kiệm chi phí, bọn mình đã mua đồ ở siêu thị về nấu nướng.
Trường mình toàn con trai nên nấu món ăn cho ngon lành không phải chuyện dễ. Cũng rất nhiều lần nấu xong ăn thử thấy kinh khủng quá nên cả bọn lại đi mua đồ để nấu lại.
Và cũng nhờ những lần tham gia hoạt động này, mình đã có những trải nghiệm thú vị.
Mình nhớ lần đến trại dưỡng lão. Mình gặp các cụ già giống ông bà nội mình lắm. Ai cũng hồn hậu, vui vẻ. Và đặc biệt, ai cũng “thèm” nói chuyện.
Các cụ đều thích kể về những năm tháng đã qua, khi mà các cụ còn trẻ khỏe. Kể về những kỉ niệm với những người mình đã gặp trong cuộc đời. Kể về những khó khăn đã trải qua. Kể về những nơi mình từng đặt chân đến...
Cứ thế những câu chuyện khiến ai cũng dường như trẻ lại. Và như thế, mình chợt hiểu, với người già, điều quan trọng là sự sẻ chia của mọi người chứ không phải những nhu cầu vật chất.
Các viện dưỡng lão mà mình đến đều rất đẹp. Ở đó, các cụ được phục vụ vô cùng chu đáo, lúc nào cũng có điều dưỡng và y tá túc trực.
Nhưng ai cũng thèm nhớ những câu chuyện kể.
Về già, khi nhịp sống chậm lại, họ bắt đầu mơ mộng về khoảng thời gian đã qua và họ cần người để cùng vui, cùng nhớ, cùng mường tượng.
Nên mỗi lần đi hoạt động cộng đồng, mình luôn muốn ngồi lại để lắng nghe. Khi ấy, không còn cảm giác mình là một cậu bé hay một người từ một sứ xở khác đến, các cụ đều cho rằng mình là một người bạn. Và khi ấy mình cũng luôn thầm trách, khi còn ở nhà đã không dành nhiều thời gian cho ông bà nội ngoại. Có thể ông bà mình cũng như thế, cũng mong muốn có ai đó đi qua dừng lại và trò chuyện. Mà mình thì luôn chỉ ào đến, chào hỏi một vài câu rồi vội vàng đi. Ôi, thật là áy náy quá.
Những chuyến đi hoạt động cộng đồng cho mình hiểu thêm về cuộc đời ấm áp là thế.
Hoặc có lần mình ra công viên với người vô gia cư. Ở đây mình gặp một bác chừng 60 tuổi. Bác kể cho mình nghe về mẹ bác. Khi mẹ bác mất, bác còn đang đi làm ăn xa chưa kịp trở về. Khi ấy bác chỉ nghĩ, thôi, người già thì ai cũng phải mất, cũng như một chuyến đi xa thôi mà. Đấy là cách bác tự an ủi cho sự không trở về của mình trong ngày đưa tiễn mẹ về thế giới bên kia.
Nhưng sau này, đó lại là điều làm bác day dứt nhất.
Mãi mãi, bác nhớ đến ánh mắt của bà mẹ nhìn bác lần cuối, khi tiễn bác đi làm ăn xa. Ánh mắt như nhắn gửi rằng con nhớ về bên mẹ nhé, mẹ đợi con.
Mãi mãi, bác nhớ đến sự cô đơn của mẹ bên giường bệnh.
Và dù cho bây giờ có nhà để ở nhưng bác vẫn ra công viên, nhập vào đội ngũ những người vô gia cư. Bác muốn tự mình trải nghiệm cảm giác đơn độc là thế nào.
Bác thực sự rất ân hận.
Nghe xong, mình thương bác lắm. Mình cứ ngồi yên mãi. Rồi mình khuyên bác nên trở về nhà. Có thể bật bếp, pha một cốc cà phê nóng. Biết đâu, ở nơi xa mẹ bác lại vui hơn.
Bác không nói gì. Buổi chiều trôi đi chầm chậm.
Và giây phút đó, mình mới hiểu, trong trái tim của mỗi người, hình ảnh người mẹ thiêng liêng và cao đẹp đến nhường nào.
Dù là người đàn ông bôn ba góc biển chân trời, nhưng vẫn luôn thấy mình nhỏ bé và mềm yếu khi nghĩ về mẹ mình.
Dù đã từng trải qua muôn vàn sóng gió nhưng vẫn nhớ về mẹ với nỗi niềm ân hận khôn nguôi.
Như bác ngồi cạnh mình đây, trong một buổi chiều đầy gió lạnh...
Cũng có những lần tham gia hoạt động cộng đồng vui lắm. Ví như đi đến trại huấn luyện chó.
Bọn mình sẽ phải làm công việc giúp cho các chú chó có thể rèn luyện nghiệp vụ tìm kiếm của chúng. Đó là sẽ phải bỏ lại áo khoác hoặc một đồ dùng gì đó và nhiệm vụ là phải chạy đi thật xa để con chó, sau khi ngửi mùi của mình sẽ chạy đi tìm.
Ôi nghe vui vậy mà mệt đứt hơi.
Vì quãng đường cần chạy càng xa càng tốt.
Lại cần phải chạy thật vòng vèo, qua nhiều chướng ngại vật.
Mà những chú chó đó sao khôn khủng khiếp. Chẳng khi nào chúng không tìm ra mình. Mình cứ vừa nấp một lúc đã thấy chúng hùng hục chạy đến. Vui không tả nổi.
Cả một ngày chúng mình chạy nhảy, bò trườn, mồ hôi lấm lem bê bết.
Những hoạt động cộng đồng như thế khiến mình luôn cảm thấy cuộc sống thật là dễ chịu. Mình đang có một gia đình tốt, một môi trường học tốt và mình được sẻ chia đồng cảm.
Chính vì thế, mình luôn tận dụng thời gian để tham gia hoạt động cộng đồng nhiều nhất có thể. Bất kể việc là tối nào về cũng vắt chân lên cổ để làm bài tập cho tuần sau. Cuối tuần, bài về nhà bao giờ cũng nhiều chất ngất.
Nhưng không sao, hạnh phúc không đến một cách dễ dàng...
Học kì vừa rồi, mình được Bằng khen về thành tích hoạt động cộng đồng. Đây là một trong những Bằng khen mình thích nhất từ trước đến giờ.
Nó như một dấu mốc về khoảng thời gian mình đã trải qua, khoảng thời gian giá trị không chỉ với mình mà với cả mọi người.
Ở Mỹ, nếu bạn học giỏi, bạn tài năng thì quá tuyệt vời. Nhưng sẽ tuyệt vời hơn nhiều lần nếu bạn biết sống vì mọi người, có khao khát cống hiến những điều tốt đẹp cho cộng đồng. Trường học Mỹ luôn kiếm tìm những con người như vậy.
Và mình tin, bạn đang nằm trong danh sách những người được kiếm tìm.
Bạn nhỉ.