• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Kẻ tiễn biệt
  3. Trang 59

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 58
  • 59
  • 60
  • More pages
  • 89
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 58
  • 59
  • 60
  • More pages
  • 89
  • Sau

57

Shaw kể với cô việc anh đã ở trên vách đá nơi Adam Harper tự sát.

Victoria gật đầu. “Tôi đã nói rằng mình không quen cậu ta. Điều đó là sự thật, mặc dù tôi có biết về cậu ta. Cậu ta đang quay trở lại để tham gia một trong những khoá học tăng cường sinh lực. Và mang theo một tân binh. Tôi đã cùng đi đón họ. Đó là cái cớ để tôi tìm ra một lối thoát hiểm sau khi giết Eli. Tôi đã không lên kế hoạch với việc phải bỏ lại chìa khóa xe và điện thoại khi làm thủ tục nhập học.”

“Tôi đã nhìn thấy cô và Hugh. Hắn bắt nạt cô. Hai tay đi lung tung. Tôi đã nghe về cái cách tính điểm trừ.”

“Hắn là một thằng khốn. Adam vừa mới chết, và hắn muốn tôi phải xuống phòng hắn khi trở lại trại, anh có tin được không. Hắn trừ tôi năm điểm khi tôi từ chối. Tôi đã phải kiềm chế hết sức để không bóp nát cổ họng hắn hay tự mình quẳng hắn xuống dưới vực sâu.”

Rồi cô cau mày. “Nhưng chúng tôi chỉ nhìn thấy mỗi xác Adam. Chuyện gì đã xảy ra với người đi cùng cậu ta?”

“Tôi đã đưa thằng bé trở lại Tacoma.”

“Vậy tôi thì liên quan gì tới anh chứ?”

“Cô giống một người không nên tham gia vào những chuyện như vậy. Hoặc tôi đã nghĩ thế. Adam thiệt mạng. Từ những gì tôi biết về các giáo phái, tôi nghĩ rằng có lẽ cậu ta đã bị tẩy não hoặc bị bắt nạt. Tôi không muốn có thêm bất cứ ai phải chịu kết cục như vậy. Nên khi càng tìm hiểu được nhiều, tôi càng quyết tâm phải tống khứ Eli vào tù.” Anh giải thích về vụ sát hại kinh hoàng của John.

“Chúa ơi, bị thiêu tới chết.”

Anh cũng đã kể lại việc Hugh đã đánh bầm dập người phóng viên và vụ án mạng của nhà báo ở San Francisco. “Chiếc trực thăng? Đó là của Sở cảnh sát San Francisco. Nhưng tôi đoán là cô không thấy nó. Lúc đó cô đang bận.”

Mài sắc vũ khí của mình, chuẩn bị một ngọn lửa để làm kế nghi binh.

“Họ đang mở lại cuộc điều tra về vụ án ở San Francisco. Eli và băng của gã đang họp bàn gì đó. Tôi đang e là các bằng chứng sẽ bắt đầu biến mất. Cả các nhân chứng nữa. Tôi muốn đột nhập vào nơi ở của gã và tìm được thứ gì đó để đưa cho FBI.”

“Thế là chúng ta đều đã phá hỏng kế hoạch của nhau.” Cô cười lớn. “Anh cũng muốn hạ gục Eli… Nếu nói về tốc độ thì cách của tôi nhanh hơn.”

“Cách làm của cô dẫn tới án tử.”

Cô cười khúc khích, ý là “nếu họ bắt được tôi thôi”. “Anh có nhắc đến Cục?”

“Tôi có các mối liên hệ ở đó.”

Người phụ nữ liếc nhìn xung quanh một lần nữa, đầu nghiêng sang một bên, lắng nghe những mối đe dọa đang tiếp cận.

Không bao giờ được lơi là nhận thức tình hình.

Anh đoán rằng Victoria cũng có một bộ quy tắc Không Bao Giờ cho riêng mình.

“Anh không phải Carter?”

“Không. Colter.”

Cô cau mày.

“Tôi sẽ kể cho cô sau. Còn cô thì sao?”

“Victoria. Không cần phải biết họ của tôi làm gì. Chúng ta sẽ làm gì tiếp đây?”

“Chúng ta còn ít nhất một người nữa cùng phe.”

Anh kể cho cô về đồng minh Frederick.

Cô gật đầu. “Anh ta cũng ở trên chiếc xe van cùng với chúng tôi, tới nơi Adam chết. Sau khi Hugh trừ điểm tôi, anh ta đã hành xử rất tử tế. Cố gắng an ủi tôi về chuyện của Adam và cách cư xử thô lỗ của Hugh.”

“Tôi đang cố gắng đột nhập vào tòa nhà.” Shaw nói với cô.

“Frederick đang đi tìm một cái điện thoại. Cô có thể giúp anh ta không? Anh ta đang ở bãi đỗ xe.”

“Làm sao để anh ta tin tôi?”

“Nói với anh ta rằng tôi đã kể cho cô nghe việc tôi đưa Walter, Sally và Abby ra ngoài. Anh ta sẽ biết là chúng ta đã nói chuyện.”

“Cặp vợ chồng già và cô gái trẻ đó, đúng không?”

“Cô bé mới mười sáu tuổi.”

Khuôn mặt cô thể hiện sự khinh bỉ. “Và Eli đã đưa cô bé đến Phòng học?”

Shaw gật đầu. “Đó là lý do chúng giết John. Anh ấy biết về việc đó.”

“Thằng khốn.”

“Gặp ở sau tòa nhà C trong 45 phút nữa nhé.”

Ánh mắt Victoria chuyển sang chế độ đi săn, quét trên mặt đất và khu rừng xung quanh họ. Cô mò tay ra sau lưng để chắc chắn rằng con dao vẫn ở chỗ cũ.

Shaw nói, “Cô sẽ không đi…”

“Giết gã ta?” Victoria hỏi. “Không phải thời điểm này.” Cô không hề mỉm cười khi nói điều đó.