• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Kẻ tiễn biệt
  3. Trang 60

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 59
  • 60
  • 61
  • More pages
  • 89
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 59
  • 60
  • 61
  • More pages
  • 89
  • Sau

58

Anh không biết điều này sao? Cái máy quay an ninh rõ ràng duy nhất mà Shaw nhìn thấy ở cả khu trại nằm trực tiếp trên cánh cửa duy nhất mà anh đang cần đi qua. Lối vào phía sau của toà biệt thự.

Bước tiếp theo là gì?

Lớn lên ở vùng hoang dã, Shaw và các anh em của mình hiếm khi xem phim, và họ hầu như không xem bất cứ chương trình tivi nào.

Ashton và Mary Dove không phản đối việc xem trên những màn hình lớn hay nhỏ; đơn giản là thật không bõ công khi phải lặn lội quãng đường núi gần 50 cây số tới rạp gần nhất để xem một bộ phim phiêu lưu hành động hay hài kịch lãng mạn – đó là một rạp hát chứ không phải rạp phim.

Còn tivi thì Ashton sợ rằng một thiết bị bắn thông tin vào nhà bạn cũng có thể sẽ bắn thông tin của nhà bạn ra.

Phải công nhận là ông đã đi trước thời đại của mình.

Shaw nhớ lại vài năm trước, anh và Margot đã xem một bộ phim tội phạm hài. Khi đó anh cảm thấy vô cùng hứng thú trước phương thức kỳ công mà nhân vật chính dùng để đánh lừa máy quay an ninh: tạo ra một đoạn phim có bối cảnh giống hệt bối cảnh phía sau của tòa nhà mà tên tội phạm ở. Anh ta quay lại hình ảnh con hẻm không người, rồi hack hệ thống điện, tạo ra mười giây tối đen, và trong thời gian đó, anh ta thiết lập một màn chiếu thu nhỏ phía trước máy quay an ninh và bắt đầu phát đoạn ghi hình về “con hẻm” vắng đó.

Anh không thể nhớ được liệu vụ đột nhập có thành công hay không, nhưng anh không bao giờ quên cái kế hoạch dường như bất khả thi đó nhằm đánh lừa máy quay.

Lúc này, anh đang nhìn vào một cái máy quay tương tự ở phía sau biệt thự của Eli, phía trên cửa hậu.

Bước tiếp theo?

Cái quái gì thế?

Anh nhặt một hòn đá và ném nó vào thiết bị, làm nó văng ra khỏi giá treo. Anh đã quyết định rằng có 10% cơ hội để có người ngồi quan sát liên tục trước màn hình máy tính điều hành – Hugh chả có nhiều nhân lực đến thế ở Đơn vị Hỗ trợ. Eli có lý do chính đáng để lo lắng cho sự an toàn của mình, nhưng nhiều khả năng thì màn hình máy quay chỉ được theo dõi vào ban đêm, khi gã dễ bị tấn công nhất.

Tất nhiên, tỷ lệ cược chỉ là tỷ lệ cược. Shaw giờ đang dựa vào một cái cây và chờ đợi xem có bất cứ tay bảo vệ được vũ trang nào lao từ trong toà dinh thự ra ngoài để ngăn kẻ xâm nhập hay không.

Không có gì xảy ra trong năm phút. Đủ yên tâm.

Shaw bước thẳng tới lối vào và đá cánh cửa bật vào trong.

Không có chuông báo động.

Anh bước vào thật nhanh và khép cánh cửa lại. Căn phòng mà anh đang đứng là một khu nhà kho, chất đầy những thùng bìa cứng và giá treo quần áo mốc meo. Nằm trong một góc là bức tượng Bạch Tuyết và các chú lùn bằng sợi thuỷ tinh có kích thước to bằng người thật, mặc dù chỉ có sáu chú chứ không đủ bộ. Shaw chẳng buồn suy đoán về chú lùn bị thiếu hay, quan trọng hơn, về sự hiện diện của những nhân vật hoạt hình Disney trong tầng hầm nhà của tên tâm thần lãnh đạo một giáo phái.

Cánh cửa có lẽ không được sử dụng thường xuyên, dù Shaw thấy được là nó có một chức năng rất hay: một lối thoát. Ở trên sàn nhà là ba chiếc vali và một cái ba lô mà hoá ra lại là ba lô leo núi của Eli. Bên trong là vài trăm nghìn đô la tiền mặt, các thẻ tín dụng, và ba cái hộ chiếu mang ba cái tên khác nhau, tất cả đều có ảnh của Eli.

Không có điện thoại. Không có vũ khí. Shaw khó chịu ra mặt.

Anh bước lên cầu thang và mở cánh cửa mở thật chậm, hé lộ một hành lang dài tối mờ. Anh định hướng và nhắm về Phòng học, vị trí mà anh đã ghi nhớ từ lần tới gặp Anja. Cứ 3 đến 5 mét anh lại dừng lại để lắng nghe nhưng không thấy động tĩnh gì, ngoài những tiếng lạch cạch và cọt kẹt của ngôi nhà đang dần thích nghi với môi trường xung quanh – những tấm ván gỗ oằn xuống và những bức tường đang chống lại trọng lực.

Cuối cùng thì Shaw cũng tìm ra một lợi thế của đôi dép xấu xí dưới chân: bước đi của anh hoàn toàn không phát ra âm thanh.

Anh leo lên tầng hai và rẽ trái.

Bỗng một thanh âm làm anh giật mình. Một tiếng gõ. tiếng kim loại đập vào nhau.

Rồi tiếng những bước chân đang hướng về phía anh.

Anh thử vặn hai cái núm cửa trước khi tìm thấy một cánh cửa không khoá và bước vào một căn phòng ngủ nhỏ dành cho khách. Anh để hé cửa và nhìn ra ngoài. Chỉ thấy bóng của người đang đi tới. Tiếng một cái then cửa lách cách ở hành lang. Anh nghe thấy một tiếng càu nhàu. Và cánh cửa đóng sầm lại.

Tiếng kim loại lanh canh vang lên lần nữa. Một vũ khí chăng? Liệu có ai đã phát hiện ra anh ở lối vào căn hầm không?

Một cánh cửa khác mở ra rồi khép lại, gần hơn. Tiếng lầm bầm to hơn.

Cái bóng đang tới gần. Shaw nhìn quanh tìm thứ gì đó để tự vệ. Đập vỡ cái bát và bình đựng nước trang trí sẽ có được một mảnh vỡ dài sắc nhọn. Sở thích của anh là tránh dùng vũ khí đâm chém.

Luồn chiếc bát xuống dưới một tấm chăn, Shaw đập nó thật nhanh gọn với cái bình. Nhờ đó, anh tạo ra được một con dao bằng sứ dài khoảng 20 phân. Anh chế một phần tay cầm từ một chiếc khăn lau trên tủ quần áo và nhét những mảnh vỡ còn lại xuống dưới gầm giường.

Anh hé mở cánh cửa một chút để nhìn ra hành lang.

Tiếng thở nặng nhọc đã ở rất gần rồi.

Shaw nắm chặt con dao tự chế, hít thật sâu và nén hơi thở.

Một nữ tạp vụ chắc nịch tầm trung tuổi đang lạch bạch đi qua, khập khiễng đẩy một cái xô nặng chứa đầy các chai lọ và giẻ chùi. Bên vai còn lại trĩu xuống bởi một chiếc máy hút bụi nằm trong một túi đeo bằng da, gợi cho anh liên tưởng tới hình ảnh một khẩu súng máy hoặc một khẩu súng bắn tên lửa. Đó là nơi phát ra tiếng kim loại va lanh canh. Bà ta cũng cầm một cây lau nhà bằng kim loại, người vã mồ hôi như tắm, và gương mặt thì chẳng vui vẻ gì.

Shaw nhét con dao tự chế vào trong cạp quần và bước lùi khỏi cánh cửa. Người phụ nữ, một Hành giả, lê bước qua. Tiếng lầm bầm và những âm thanh lanh canh xa dần.

Quay trở lại hành lang, Shaw tiếp tục tới Phòng học.

Anh không ngạc nhiên lắm khi căn phòng vắng bóng người. Chuyến thăm của chiếc trực thăng và việc Eli đang bận rộn với các buổi họp lên kế hoạch – dù có là gì đi nữa – nghĩa là sẽ không có thời gian để làm chuyện thân mật trong ngày hôm nay, dù cho gã có cảm thấy hứng tình đến đâu đi nữa.

Anh tìm thấy cánh cửa trong bức tranh tường. Nó không khoá và anh bước vào trong văn phòng của Eli, nơi đặt một chiếc bàn kính hiện đại và một chiếc ghế xoay bằng da, một vài chiếc ghế tựa và bàn cùng bộ. Phòng tắm nằm ở một bên – cánh cửa hơi khép hờ – và không có người bên trong.

Shaw cảm thấy ghê tởm khi nhìn thấy chiếc máy quay chạy pin chĩa về phía Phòng học.

Anh không tìm thấy chiếc điện thoại nào ở đây. Tất nhiên là chiếc máy tính thì được cài mật khẩu rồi.

Anh để ý thấy một chồng tài liệu xếp thành hàng ngay ngắn trên bàn và bắt đầu đọc. Không có gì có thể trở thành bằng chứng buộc tội. Những tấm ghi chú và nhắc việc đơn thuần, những bản cáo bạch bất động sản, những ghi chú về các Bài Pháp mới, những hồ sơ về các Bạn Đồng Hành, hoá đơn.

Shaw mở một trong bốn chiếc tủ ngăn kéo dựa vào tường. Sẽ mất cả một ngày trời để có thể lục hết chỗ giấy tờ này. Nhưng anh bắt đầu với cái đầu tiên, mò mẫm những tập hồ sơ, đọc lướt thật nhanh. Anh không tìm thấy bất cứ video nào về việc Eli ngủ với các Bạn Đồng Hành, mặc dù ngay cả khi gã quay phim lại, đó cũng chẳng thể là bằng chứng tội phạm, trừ khi Ei đăng tải chúng lên mà không xin phép, hoặc, tất nhiên, trong số đó có trẻ vị thành niên.

Thứ gì đó. Chỉ cần cho tôi một thứ gì đó thôi.

Anh không tìm thấy tài liệu nào liên quan tới vụ sát hại nhà báo Gary Yang hoặc gã sát nhân Harvey Edwards. Hoặc bất kỳ hành động trái pháp luật rõ ràng nào mà Eli đã nhúng tay vào.

Tiếp tục tìm thôi nào.

Anh kéo một chồng hồ sơ khác ra. Lướt qua chúng được một nửa thì anh chợt nhận ra mình không phải là người duy nhất đang ở trong căn phòng này.