NGÀY 11 THÁNG 6, 2 GIỜ CHIỀU, GIỜ HIỆN TẠI
Viên đạn đã trúng mục tiêu…
Một chú đại bàng vàng, kinh hãi bởi tiếng súng lục vang vọng khắp thung lũng, trong vẻ nháo nhác uy nghiêm, nhào lên rồi lại lao xuống tránh khỏi sự náo động bởi con người.
Colter Shaw nhìn xuống, để ý thấy cái lỗ đạn to đùng trên lốp trước bên phải chiếc Kia. Chiếc xe khuỵu xuống.
Thoát khỏi xe, Shaw lao qua những bụi cây liên kiều và nhìn kẻ nổ súng đang bước qua con đường, phủi bụi và phấn hoa trên tay áo và quần jeans.
Cằm đầy râu, Dalton Crowe cao hơn Shaw tận 5 phân dù Shaw đã cao 1,82 mét rồi. Đôi vai rộng, ngực nở nang, mặc chiếc áo khoác kẻ sọc đen đỏ. Chiếc quần yếm rằn ri. Dây lưng của gã cũng được gia công cẩn thận, được siết chặt, bóng loáng và có màu sẫm không đều. Bao da cho khẩu súng ổ quay nòng dài theo phong cách cao bồi, màu nâu, bóng và mạ crôm.
Cả hai đều từng để lại sẹo cho nhau, khoảng cùng số lượng, cùng chiều dài, cùng độ sâu. Những vết thâm tím đã lành từ lâu. Những cuộc đối đầu không nhắm đến tính mạng đối phương, mà chỉ đơn giản để chặn đối phương thành công trong việc truy tìm nghi phạm khi săn thưởng. Một ví dụ, Crowe muốn ngăn Shaw để gã có thể nẫng trọn số tiền thưởng từ một tên tù vượt ngục; Shaw thì muốn ngăn cản Crowe không bắn hạ một người đàn ông không có vũ khí đã lọt bẫy.
Crowe lững thững băng qua đường và nhìn vào chiếc lốp xe. “Hừm.”
“Mày bắn về hướng tao,” Shaw nói. Giọng điệu chỉ có ý trách mắng; anh không cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm cho lắm. Anh biết chắc chắn rằng người lăn tảng đá và nổ súng là Crowe, chứ không phải nghi phạm Adam Harper hay Erick Young.
Với một người đàn ông hầm hố như thể vừa bước ra từ câu lạc bộ mô tô Hells Angels, Crowe có một giọng nói the thé kỳ cục. “Không, Shaw. Không hề. Tao đã cứu mày khỏi một con rắn.” Gã đến từ Birmingham, Alabama, và mang theo đặc trưng giọng nói ở đó. “Một con rắn đuôi chuông to vãi đái.”
Shaw nhìn xuống. “Tao đếch thấy nó.”
“À, tao chỉ bắn để đuổi nó đi thôi. Mà như mày thấy đấy, tao đã đuổi được nó. Tao thích tất cả những tạo vật của Chúa, bao gồm cả rắn đuôi chuông nữa. Rất tiếc về cái lốp xe của mày.”
Shaw nhìn vào tảng đá đang hoàn toàn chặn con đường chính.
Crowe còn chẳng thèm thêm thắt câu chuyện về nó.
“Những thằng nhóc là của tao, Shaw. Adam và Erick. Tao sẽ tìm thấy chúng và sẽ mang chúng về. Tao đã tới Gig Harbor trước mày. Nên hãy tự kéo mình ra và cuốn gói đi.”
“Làm thế nào mày tìm ra tao?” Shaw hỏi.
“Tao là người giỏi nhất, là như thế thôi.” Crowe cất khẩu súng đi. Shaw tự hỏi không biết gã có bao giờ xoay khẩu súng vòng vòng quanh ngón tay như những cao bồi xạ thủ vẫn làm trên phim không nữa. Shaw đã từng thấy một người tự bắn vào nách mình khi làm cái trò đó. Chẳng có giới hạn nào cho sự ngốc nghếch của loài người cả.
“Mày đã nghe tao nói rồi đấy. Có thế thôi. Tao còn bận đuổi theo một chiếc Volkswagen màu vàng.”
Đôi lông mày của Shaw nhíu lại. “Làm sao mà mày biết là chúng có…” Giọng của anh nhỏ dần, như thể anh đã lỡ lời xác nhận một sự thật mà Crowe không biết chắc.
“Chà. Giờ thì lo mà sửa cái lốp đi. Gọi cho dịch vụ Tripple A hoặc tự thể hiện mình là một người đàn ông ý.” Crowe nhìn vào tảng đá, rồi quay lại Shaw. “Trên những con đường này, trong cái xe đó… Mày có thể cảm thấy hối tiếc. Tất nhiên là không phải vì tao, tao đã cứu mày khỏi lũ rắn đuôi chuông rồi. Nhưng có kẻ nào đó đang nhắm vào mày. Tao thật sự không thích phải nhìn điều đó xảy ra.”
Lời đe dọa được đưa ra xong, Crowe xoay người và bước đi, rồi biến mất vào những bụi cây. Một lát sau chiếc xe thể thao đa dụng màu bạc của anh ta lăn bánh trên đường, ở phía bên kia tảng đá, rời xa Shaw và nó. Một bàn tay thò ra khỏi cửa sổ chiếc Bronco. Bàn tay vẫy vẫy đầy ý thô thiển.
Anh gọi 911, báo cáo về tảng đá rơi với cảnh sát bang. Nó nằm chình ình chính giữa con đường thẳng tắp và có thể nhìn thấy từ khoảng cách 50 mét cả hai phía đường. Tuy vậy, Colter Shaw vốn luôn có ý thức cứu người khác khỏi thảm họa, ngay cả khi đó là lỗi của chính họ. Một người mải mê nhắn tin khi lái xe đáng bị ăn một túi khí vào mặt; tuy nhiên, lũ trẻ trên xe thì không đáng bị như vậy.
Shaw dành vài phút để kiểm tra lốp xe và lùi ra khỏi đám cỏ dại sắc lẹm. Dù xóc một chút và những lốp xe phải oằn xuống, cuối cùng thì chiếc xe lăn được lên đường.
Khi tới đường nhựa, anh thay lốp và kiểm tra các bánh xe cẩn thận. Anh tìm thấy bộ định vị GPS mà Crowe đã giấu. Nhấn nút tắt và nhét thiết bị vào ba lô.
Rồi anh quay đầu lại và đi về phía đường anh đã tới, hoàn toàn ngược lại với hướng mà Dalton Crowe đi. Shaw nhìn bản đồ và ước đoán rằng anh có thể chặn được Erick Young và Adam Harper trong chưa tới nửa giờ nữa.