• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Kẻ tiễn biệt
  3. Trang 75

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 74
  • 75
  • 76
  • More pages
  • 89
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 74
  • 75
  • 76
  • More pages
  • 89
  • Sau

73

Rottweiler được xếp vào nhóm “Làm việc” của Câu lạc bộ Chó giống Mỹ, gồm những giống chó lớn được nuôi để bảo vệ, kéo xe hàng nhỏ và xe trượt tuyết, thực hiện công tác tìm kiếm và cứu hộ. Nghĩa là chúng là những kẻ theo dấu tài tình.

Shaw lục trong ba lô và lôi ra một cái túi ni-lông. Ở bên trong là một mẩu giống như gỗ, nhưng thực ra là nhựa tái chế.

Một trong những kỹ năng sinh tồn mà Ashton Shaw đã dạy các con của mình là nghệ thuật che giấu đồ vật mà chỉ có đồng đội của mình mới có thể tìm ra. Tất nhiên, ông không bao giờ sử dụng bất cứ đồ điện tử nào nhưng lại trung thành với những thứ căn bản. Một trong những kỹ thuật phổ biến đối với các chuyên gia sinh tồn là gói vật thể mà ta muốn giấu trong một thứ có mùi hương riêng biệt chỉ được phát hiện nhờ chó theo dấu. Nếu ta muốn giấu kín nó trong vòng vài ngày, thì chú chó sẽ lần theo mùi của người giấu. Tuy nhiên, Ashton đã chọn một thứ có thể giải phóng các phân tử mùi lâu hơn thế nhiều: nhựa, đặc biệt là nhựa tái chế, với mùi hương mạnh mẽ và riêng biệt.

Có một vài máy phát hiện mùi hương tại hiện trường – bao gồm loại có cái tên hay ho như Nose Ranger (Mũi người đi rừng) – có thể phát hiện ra mùi đó. Nhưng chẳng có thứ nào xác định được mùi hương tốt hơn chó cả, và nếu hoàn cảnh cho phép thì anh sẽ chớp lấy cơ hội dắt chó theo.

Dù thứ gì đang được giấu ở đây, Shaw biết rằng nó sẽ nằm trong hoặc nằm cạnh thứ mà, sau ngần ấy năm, vẫn toả ra mùi hương độc nhất vô nhị của mình. Shaw đưa nó xuống mũi Chase, chú chó hít lấy hít để. Shaw móc một sợi dây dài lên cổ chú chó và đưa ra một mệnh lệnh chính thức, “Tìm.”

Chú chó không lao tới trước mà di chuyển zic zắc từ tảng đá này sang tảng đá khác, từ những cái cây tới các bụi rậm. Shaw đi theo, tất tả bước phía sau, bàn tay áp chặt lên khẩu Colt. Không thể đi đường vòng lúc này, và nếu phải đối đầu thì con rắn đuôi chuông sẽ nhận lấy thất bại.

Mũi của chú chó nghểnh lên, khi nó đang hít hà không khí. Kho báu được chôn vùi hẳn đã được giấu trong một hang động ở đâu đó, Shaw suy đoán, để được bảo vệ khỏi các yếu tố thời tiết.

Khi từng phút từng giờ trôi qua, Shaw bắt đầu nghĩ rằng chuyện này thật điên rồ. Có phải anh ở đây chỉ vì một thông tin giả? Hoàn toàn có thể là Ashton, trong một phút nửa tỉnh nửa mê, tin rằng ông đã để lại một gói đồ, trong khi thực tế lại không phải.

Tuy nhiên, hóa ra không phải vậy.

Chase dừng lại. Nó làm y hệt như những chú chó truy dấu khác vẫn làm khi tìm ra mục tiêu. Chúng không sủa, mà chỉ ngồi xuống.

Anh đang đứng trước một cái hang nhỏ. Một mặt đá dốc che gần hết miệng hang nhưng có một khe nứt dài khoảng 15 phân chạy lên phía đỉnh. Shaw cho chú chó một miếng thịt nai khô rồi cúi xuống, chiếu đèn halogen vào trong hang. Không có rắn. Chỉ có bụi và đá và – khoảng 2,5 mét sâu vào qua đống đá lổn nhổn – thứ gì giống như một chiếc hộp màu trắng, kích thước khoảng 20x30 phân và dày khoảng 2,5 phân, tất nhiên được làm từ vật liệu tái chế. Các đường nối được dán bằng keo dày, chắc hẳn là loại chống thấm công nghiệp.

Anh bắt đầu xô những tảng đá ra, nhưng có một mặt đá dốc nhỏ khác; anh sẽ cần xẻng, cuốc và một vài khúc gỗ để chống đỡ cửa hang cho tử tế. Anh sẽ không kết thúc nhiệm vụ tìm kiếm bí mật của cha mình bằng cách bị chôn sống cùng với nó mãi mãi. Anh sẽ quay trở lại với dụng cụ phù hợp và gỗ để chống đỡ. Anh ghi chú vị trí chính xác bằng cách nhận diện các cột mốc xung quanh rồi cùng Chase bắt đầu chuyến đi bộ kéo dài hơn một tiếng đồng hồ trở lại căn nhà gỗ. Họ cẩn thận lúc đi xuống – đoạn đường khá dốc và lổn nhổn sỏi. Và ta sẽ không bao giờ biết được khi nào thì mình đụng mặt một vị khách nằm giữa đường, cuộn tròn đầy cảnh giác, và không có tâm trạng để nhường đường cho kẻ khác.