Shaw không nhúc nhích, cố tình không hạ trọng tâm vào tư thế phòng thủ.
Kết quả là nắm đấm rắn chắc của Hugh tung thẳng vào tấm chống đạn của chiếc áo dã chiến Shaw đang mặc. Sau một tiếng coong, hắn chớp chớp mắt ngạc nhiên và nhăn nhó vì đau đớn.
Bàn tay Hugh thu về rất nhanh, nhanh tới mức không nhìn ra được, để vung cú đấm thứ hai – nhắm vào đầu – và giờ Shaw đã sẵn sàng chiến đấu. Anh quẳng chiếc túi đầy vào bãi cỏ bên ngoài cánh cửa, xa khỏi tầm với của hai gã đàn ông. Shaw chuẩn bị tinh thần, và khi nắm đấm gồ ghề của Hugh vung vào anh một lần nữa, anh nhảy sang một bên, và bàn tay hắn sượt qua vai anh.
Cú đánh không đau lắm và chỉ xô anh vào khung cửa.
Phía sau Hugh, Eli đã rút ra một khẩu súng ngắn. “Tôi nhắm được hắn rồi… lùi lại.”
Điều này trái với những gì Shaw dự đoán. Anh đã nghĩ rằng Hugh sẽ có vũ khí và lên kế hoạch đoạt khẩu súng khỏi hắn. Eli ngắm bắn, và Shaw làm điều duy nhất anh có thể làm: thụt người xuống và lao vào Hugh, vai anh xô vào bụng hắn và đẩy hắn lùi ra sau. Anh giở bài đánh vật của mình và các kỹ thuật vật lộn đã được cha anh Ashton dạy cho các con khi chúng còn nhỏ. Anh chộp lấy một chân của hắn và vặn mình, khiến cả hai cùng ngã sụp xuống.
“Thằng khốn.” Hugh gầm gừ.
“Tránh ra!” Eli hét lên. Shaw tóm thật chặt, biết rằng Eli sẽ không nổ súng chừng nào hai người họ còn quấn chặt lấy nhau.
Hugh nhằm vào lưng, đầu và vai Shaw mà chặt mạnh tay – những cú đánh đau đớn, mặc dù không đủ để hạ gục anh. Shaw cố gắng để vung đòn – một cú đánh may mắn – vào tai của Hugh, và hắn gào rú vì đau đớn.
Shaw hy vọng anh đã đánh thủng màng nhĩ hắn, nhưng chắc là chưa.
Họ lăn xuống đất, trong khi Eli bước tới gần, run rẩy cầm khẩu súng. “Tránh, tránh ra nào!”
“Đừng, đừng bắn!” Hugh thầm thì. “Sẽ gây tiếng động.”
Shaw tận dụng sự do dự của Eli. Anh tách ra, hạ thấp trọng tâm và đưa hay tay ra, xoay vòng. Shaw thực hiện một số động tác kungfu phổ thông mà anh thấy trên phim. Nó chả có ý nghĩa gì. Hugh nhận ra điều đó và nhoẻn cười.
Eli nói, “Hugh, để tôi…”
“Không. Tôi muốn hạ hắn,” gã đàn ông to lớn lầm bầm.
Chẳng cần phải nghi ngờ gì, đó đúng là điều hắn muốn. Shaw đã phá tan cuộc đời giàu sang và hưởng thụ của Hugh. Nhưng trận đánh này không phải là cơ hội cho cựu thủ lĩnh Đơn vị Hỗ trợ lấy lại mọi thứ.
Shaw làm động tác giả sang bên phải, rồi lại chuyển sang phía bên kia, và chạy thật nhanh, truy cản Eli. Gã ngã nhào xuống. Đôi mắt của người đàn ông đó chuyển từ giận dữ sang sợ hãi. Shaw nhận ra rằng suy nghĩ trước đây của anh lại đúng. Thứ màu sắc kỳ lạ trong tròng mắt gã là của kính áp tròng. Bây giờ mắt gã có màu xanh biển thông thường.
“Ôi! Chúa tôi! Buông khẩu súng ra. Ném nó đi!” Giọng của Hugh đầy ghê tởm. Có lẽ hắn tức giận vì Shaw đã không chơi một cách sòng phẳng và quyết định liều chết chơi một chọi một.
Eli cố để gẩy khẩu súng, nhưng Shaw đã tước nó ra khỏi tay gã và lăn đi. Anh kéo giật hộp khoá nòng, đảm bảo rằng một viên đạn đã được nạp vào ổ đạn, và nhắm khẩu súng vào giữa hai người đàn ông.
Hugh giơ hai tay lên, lòng bàn tay xoè ra ngoài. “Nghe này. Bọn này có thể cho mày rất nhiều tiền. Ý tao là, rất nhiều.” Hắn hất đầu về phía chiếc túi của Shaw. “Chỉ cần để lại các tài liệu, bằng chứng, hay bất cứ gì mày đã lấy trộm. Chúng tao có thể đưa tiền mặt cho mày ngay lập tức. 50.000 đô la. 100.000 đô la.”
Vô thức, những hình ảnh hiện lên trong tâm trí Shaw: gương mặt đau khổ của Samuel khi tung mình ra ngoài vực đá.
Sư phụ Eli thực sự đã giúp tôi tránh khỏi những rắc rối với cha mẹ mình…
Vẻ mặt của Adelle khi cô ta ngồi sụp xuống trên ghế dài.
Tôi đã mất đứa con nhỏ hai năm trước…
Và anh nghe thấy giọng nói của Victoria khi cô kể với anh về vụ tự tử của Gretta.
Nòng súng đang nhắm về phía Eli. Gã co rúm lại và giơ hai bàn tay ra. “Không, làm ơn mà… không.”
Shaw nghĩ về một quy tắc khác của cha mình.
Không bao giờ chĩa súng vào một ai trừ khi ta chắc chắn sẽ siết cò.
Colter Shaw siết cò.