NGÀY 22 THÁNG 6
Thời tiết ở Gig Harbor đã thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối anh đến đây.
Mặt trời rực rỡ, không một làn sương hay áng mây nào. Dải thông xanh rạng rỡ, làn nước xanh như ngọc.
Shaw lái chiếc Winnebago qua cổng vào. Phía trên hai cây cột giữ tấm bảng gang là những thiên thần làm bằng bê tông. Những tạo vật đáng thương này phủ đầy bụi bẩn và những đôi cánh đã bị thời tiết mài nhẵn.
Anh đạp phanh dừng xe lại và nhìn quanh. Chiếc xe bán tải màu xanh lá cũ sờn mà anh tìm kiếm ở cách đó không xa. Anh tiến về phía nó và đậu ở đằng sau. Lấy ra một phong bao kích thước 20x30 phân từ ghế bên, anh ra khỏi chiếc xe và bước đến bên người đàn ông đang đứng cạnh một ngôi mộ mới.
“Ông Harper.”
Người đàn ông với bờ vai rộng có vẻ giật mình, rõ ràng không hề nghe thấy tiếng chiếc xe đi tới và đỗ lại. Ông ta cau mày, nghĩ một lúc. “Shaw.”
Bia mộ của Adam là một tấm đá đơn giản. Tên, ngày sinh, ngày mất. Không thiên thần, không phù điêu giống như trong Phòng học của Tổ chức.
Cái tên trên ngôi mộ bên cạnh là Kelly Mae Harper.
Shaw mở lời, “Có chuyện này tôi muốn nói với ông.”
Người đàn ông khẽ nhún bờ vai rộng của mình.
“Khi Adam vắng mặt ba tuần đó, có phải là sau khi vợ ông qua đời không?”
Câu trả lời của Stan Harper là một cái gật đầu.
“Ông đã kể rằng tâm trạng cậu ta đã ổn hơn khi quay trở lại.”
“Giống như khi nó còn là một thằng nhóc, khi nó còn vui vẻ. Những vấn đề chẳng là gì cho tới khi nó đến tuổi vị thành niên. Chuyện này thì có ý nghĩa gì nữa, hả anh Shaw?” Ánh mắt nhìn về ngôi mộ dưới chân. “Nó cũng mất rồi.”
“Ba tuần mà cậu ta vắng mặt ấy? Cậu ta đã gia nhập một giáo phái.”
“Giáo phái?”
“Nó đã xuất hiện trên bản tin. Là Osiris Foundation.”
Hướng ánh nhìn trống rỗng xuống mặt đất, Stan lầm bầm, “Và?”
“Điều mà giáo phái đó tuyên truyền là chúng ta sẽ quay trở lại sau khi chết.”
“Giống như là… sự phục sinh?”
Shaw nói, “Kiểu như vậy.”
“Adam tin vào chuyện đó?”
“Đúng vậy. Chuyện đó khiến cậu ta cảm thấy dễ chịu. Trước khi chết, cậu ta tin rằng mình sẽ lại toàn tụ với gia đình. Trong một kiếp khác. Với mẹ mình, với ông.”
Harper cười gằn. Shaw không thể đoán được phản ứng thật của ông ta trước tin này là gì.
“Tất cả đều là trò vớ vẩn. Tất cả. Cả nhà thờ. Thiên đường, địa ngục. Tôi cảm thấy thế đấy. Sau khi Kelly mất.”
“Nó có ý nghĩa đối với Adam.”
Stan im lặng.
“Đây.” Shaw đưa cho ông ta cái phong bì. Harper nhìn vào trong và lấy ra cuốn sổ tay của Adam ở tổ chức Osiris Foundation, cuốn sổ mà Frederic đã đưa cho anh.
Harper nhìn vào bìa cuốn sổ. Quy trình.
“Nó là của Adam. Giống như một cuốn nhật ký. Cậu ta viết những suy nghĩ và kỷ niệm của mình vào đó. Những điều mà cậu ta yêu thích trong cuộc sống, những điều không.”
Những cảm xúc tiêu cực – tức giận, sợ hãi, buồn phiền – và những cảm xúc tích cực – vui vẻ, yêu thương, thoải mái. Chúng tôi gọi chúng là – điều này mới thông minh làm sao – Nốt trầm và Nốt thăng…
Shaw đã lướt qua nó. Những đoạn ghi chép không theo quy chuẩn ngữ pháp, lan man và dài dòng. Những hình vẽ loằng ngoằng chẳng liên quan. Ngoại trừ một vài Nốt thăng về những ký ức ở bên cha mình.
“Tôi không muốn nó. Tại sao tôi lại muốn nó cơ chứ?” Ông ta nhét cuốn sổ vào trong phong bao và dúi lại cho anh, rồi nhìn chằm chằm xuống ngôi mộ. “Không hiểu tại sao tôi lại tới đây. Tưởng là tôi sẽ cảm thấy điều gì đó. Tưởng là tôi sẽ nghĩ ra điều gì đó.”
“Tạm biệt, ông Harper.”
Người đàn ông không trả lời.
Shaw quay trở lại chiếc Winnebago. Được nửa đường thì anh nghe thấy tiếng gọi giật lại, “Khoan đã.”
Harper đang bước về phía anh. “Có lẽ tôi sẽ giữ lấy nó. Chỉ là… Chà, chắc là tôi sẽ giữ.”
Shaw đưa cái phong bì cho ông ta.
Harper cầm lấy nó và quay trở lại chiếc xe bán tải của mình, lục tìm chìa khoá trong túi.