Đến cuối cùng Vệ Quốc cũng không để ba người kia tự dọn dẹp hết cả mười lăm gian phòng vệ sinh.
Không phải lòng trắc ẩn tự dưng trỗi dậy trong anh đâu, mà thực ra là vì anh không thể chịu đựng thêm mức độ "oanh tạc" của ba người kia vào phòng vệ sinh mà trước đó vốn đã sạch sẽ sẵn rồi.
Phải làm công việc dọn dẹp "bãi chiến trường" sau đó mới nghĩ thôi đã thấy ức chế.
"Rốt cuộc thì mấy người đến đây để làm gì hả?" Vệ Quốc cầm chổi gõ vào đầu Đan Nhất. "Rốt cuộc là muốn gì? Mẹ nó, tự dưng nhảy ra nói là muốn làm lao công cho tôi! Bố khỉ, tôi biết trên đời này làm quái gì có chuyện làm không công bao giờ! Dựa vào trình gà của bọn nhóc ranh các cậu, còn ở đó dám mạnh miệng nói là đến giúp đỡ sao?"
"Bọn tôi thật sự muốn đến đây giúp mà…" Đan Nhất trông như nàng dâu nhỏ chịu ấm ức, khiến Vệ Quốc càng nhìn càng tức ói máu.
"Giúp? Cậu còn dám nói đấy hả? Càng giúp càng rối! Nói! Mấy người rốt cuộc đang có âm mưu gì?!" Lẽ đương nhiên là anh không bị Đan Nhất dụ dỗ mê hoặc, đi thẳng ngay vào vấn đề chính.
Những người kia đứng quây quanh hai người, tuy thấy tội nghiệp bọn Đan Nhất, nhưng đúng thật là ba người kia có lỗi.
Ngay cả đứa kí giả chuyên săn tin lá cải cũng không dám lấy bút ra viết lên giấy mấy dòng đại loại như "Vợ đập chồng! Chuyện bình thường ở huyện ý mà!", còn những người kia thì càng không dám hó hé tiếng nào.
Thấy không hỏi được gì từ Đan Nhất, Vệ Quốc quay phắt qua, vẻ mặt hung tợn nhìn sang phó hội trưởng hội học sinh hỏi:
"Cậu nói! Các cậu có mục đích gì?!"
Phó hội trưởng giật nảy người, nhìn anh với vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, nhưng miệng thì líu lại chẳng thốt ra được lời nào.
"Mẹ nó, tôi kêu cậu nói! Nói mau!!"
Bạn phó hội trưởng run run mở miệng:
"Well… because…"
"Mẹ nó, đừng có mà sổ tiếng tây ra với tôi! Đem đứa biết nói tiếng Trung ra đây!!" Vệ Quốc ngắt ngang lời của phó hội trưởng.
Cô bạn gái của hội trưởng hội học sinh đứng bên cạnh bèn cất tiếng:
"A… chuyện là vầy… để em giải thích chút…"
Từ miệng bạn nữ sinh kia, Vệ Quốc cũng đã hiểu được đại khái câu chuyện.
Nhà trường yêu cầu hội học sinh đi thực nghiệm xã hội.
Thực nghiệm xã hội là đi kiếm nơi nào đó lao động công ích một tuần.
Thế là cả bọn định đến chỗ của anh làm chơi một ngày lấy lệ.
Quan trọng nhất là, hy vọng anh có thể đóng một con dấu trên cuốn sổ "thừa nhận lao động" của bọn chúng để chứng minh rằng cả đám đã lao động giúp anh một tuần, và lại còn hoàn thành công việc rất tốt.
"Sao các cậu lại nghĩ rằng, trên tay tôi có con dấu?" Vệ Quốc thở dài, nói ra thắc mắc của mình.
Tức khắc ngay sau đó, mười hai người đang đứng trước mặt anh bỗng há hốc mồm trợn tròn mắt.
"Cái gì? Anh không có con dấu?!!!"
"Tôi không có. Tôi làm quái gì mà có con dấu được?" Vệ Quốc chỉ ra sai lầm của cả bọn. "Trước tiên, qua lời kể của các cậu, cái gọi là ‘con dấu’ mà các cậu nói có lẽ là ‘con dấu công chứng’ của mấy nơi đại loại như tổ chức xã hội hay công ty hoặc bệnh viện gì đó, tôi chỉ là ‘cá nhân’, làm sao mà có con dấu được?"
"Thứ hai, cho là chữ ký cá nhân cũng được đi, nhưng ý của nhà trường là muốn các cậu ra ngoài lao động, chữ ký của một lao công nhỏ nhoi trong trường có ích sao?"
"Điều cuối cùng, mấy cậu chỉ làm ở đây có một ngày, sao lại dám khẳng định là tôi sẽ cho các cậu chữ ký?"
Im lặng bao trùm cả bọn.
Vệ Quốc cười tươi như hoa
Cả bọn buồn bực đứng đó trong câm lặng.
Vệ Quốc tiểu nhân đắc chí càng cười tươi rạng rỡ.
…
"Anh Lữ, anh không nhẫn tâm vậy đâu, đúng không?" Tuyết Quân nhẹ giọng hỏi nhỏ.
Uhm đúng, Vệ Quốc cũng không thật sự nhẫn tâm thế.
"Anh Lữ… … …" Cả một đám nam thanh nữ tú bất kể lớn nhỏ đều ào vào bu lấy anh, đồng loạt trưng ra bộ mặt đáng thương tội nghiệp (xin tảng lờ ai kia theo nghệ thuật hành vi) "Xin anh mà… … anh nhất định có cách mà… …"
Dịu giọng nhỏ nhẹ cọng thêm "trẻ con non nớt "…
Vệ Quốc giơ cờ trắng, oanh liệt đầu hàng.
"Ai cho tôi mượn chiếc xe đạp, tôi đi đây một chuyến."
Nửa giờ sau, Vệ Quốc quay về với mấy quyển sổ "chứng nhận lao động" có con dấu công chứng của "khu tiểu dân cư xx" cầm trên tay dưới những ánh mắt lấp lánh ánh sao.
"Hả? Đây không phải con dấu của khu kế bên trường ta đó sao? Anh Lữ, sao anh lấy được hay thế?" Tuyết Quân tràn đầy bái phục hỏi.
"Hừ hừ, anh Lữ của em từng một thời gian dài làm việc trong khu dân cư đó, còn leo lên đến chức chủ nhiệm ấy chứ, dựa vào các mối quan hệ lúc đó của anh, kiếm một con dấu chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi." Trong lòng Vệ Quốc sướng rơn, đầu ngẩng lên trười ngoác miệng tru dài, hú hú, cảm giác có người sùng bái thật quá sướng mê tơi.
"Ôi, anh Lữ, anh quả lợi hại quá đi… …" Tuyết Quân không phụ sự kỳ vọng của mọi người, dùng chất giọng trẻ con của mình khen ngợi anh.
"Xoàng thôi xoàng thôi, chỉ mới đứng thứ ba thế giới à." Mũi của Vệ Quốc nghếch lên tận trời xanh. Anh ấy à, là vậy đó, từ cái hồi trứng mới thụ tinh đã tài giỏi thế này rồi, không phục cũng không được.
Đan Nhất đứng cạnh trông gương mặt cười vui của Vệ Quốc mà thầm nghĩ trong lòng: Sao mình lại có cảm giác, hình như anh ta cái gì cũng làm qua rồi ấy nhỉ?
Cậu không hề biết rằng trong lần "thân mật tiếp xúc" đầu tiên của cả hai trong tương lai không xa, một trong những công việc mà Vệ Quốc đã từng làm sẽ khiến cậu thu được không ít lợi lộc…