Phải nói là không nơi nào lại coi trọng chất lượng giáo dục như trường học!!
Vậy nên cũng là điều dễ hiểu khi có cái quy định thép như sau: Mỗi học kì đi thực nghiệm xã hội một lần, thời gian của mỗi lần là một tuần. Các sinh viên tự tổ chức thành từng nhóm nhỏ đi lao động công ích. Tất cả sinh viên đều phải tham gia.
Thân là "đầu đàn" của bọn sinh viên, các thành viên của hội học sinh đương nhiên là phải đi đầu làm gương mẫu cho những người khác noi theo. Cũng có nghĩa là, lần đi thực nghiệm xã hội này bọn chúng có muốn trốn cũng không thoát nổi.
"Hội học sinh" nghe thì oai vậy, gì mà "tận tụy phục vụ sinh viên dưới sự chỉ bảo của giảng viên", "giải quyết tất cả chuyện to chuyện nhỏ mà sinh viên quan tâm" vân vân và vân vân, nhưng nói thẳng ra đó chỉ là cái hang ổ tụ tập đám sinh viên có thành tích xuất sắc. Sở dĩ gọi là "hang ổ", bởi vì họ đều là những người có vấn đề về thần kinh. Nhất là những sinh viên có thành tích vượt trội, tâm hồn của họ thường có chút méo mó cũng là điều khó tránh khỏi, cho dù tâm hồn không méo méo lệch lệch thì thế nào cũng có vài thói quen khác người. Nếu không thì với kẻ có tư tưởng quái dị như Đan Nhất làm sao mà vô hội cho nổi.
Vậy nên gọi cái nơi tụ tập của bọn tâm lý biến thái này là "hang ổ" là còn dễ nghe lắm rồi.
Cộng thêm trường này thuộc dạng là hỗn tạp (công lập + tư nhân + dân lập…), mọi thứ đều để sinh viên tự phát triển, không quản lý nghiêm ngặt, nên những đứa tâm lý biến thái này mới càng ngày càng coi trời bằng vung, gây loạn gây họa trong trường.
Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa thì áo mặc sao qua khỏi đầu, sinh viên vẫn không thể cãi lời thầy, hội học sinh cũng không thể chống lại nội quy. Lao động công ích bắt tham gia thì phải tham gia, bao nhiêu con mắt ngó vô đó, có muốn trốn cũng không có cửa.
Mọi người trong hội học sinh mang theo "gia quyến" "vợ con" làm thành một "nhóm nhỏ" gồm có: Hội trưởng, hội phó hội học sinh cùng hai cô bạn gái, hội trưởng kế hoạch, hội trưởng tuyên truyền (chính là Từ Diễn Canh), hội trưởng thể dục, hội trưởng nghệ thuật (bạn Đan Nhất của chúng ta đó), hội trưởng tài chính cùng "bạn tốt" Triệu Tuyết Quân, Trần Mặc, cộng thêm hai tướng tài đắc lực dưới trướng Từ Diễn Canh (chuyên môn ghi chép lại các sự tích "phấn đấu" của hội học sinh), đếm sơ qua cũng có đến mười hai mống. Cả một bọn như thế thì đi đâu để lao động đây?
…Viện dưỡng lão? Đi rồi.
…Trường mẫu giáo? Không có đủ kiên nhẫn mà chơi với bọn nít ranh đó.
… Khu dân cư? Thôi dẹp đi!
…
"Mẹ nó, trời nắng nóng nực thế này! Phải gió, khỏi ra ngoài, ở trong trường luôn đi!" Câu này của hội trưởng thể dục như điểm tỉnh những kẻ đang vò óc suy nghĩ kia.
Tuyết Quân với Trần Mặc bỗng như giác ngộ ra, nhìn nhau cười gian, cùng mở lời nói:
"Vậy thì, chúng ta đến…"
"Vậy thì, chúng ta đến tòa nghệ thuật đi!"
Chỉ một câu nói, đã quyết định đồng chí Vệ Quốc sắp phải hứng chịu một ngày bi thảm.
Quan hệ giữa anh với Tuyết Quân là gì? Là mối quan hệ chặt chẽ được kết nối bởi chiếc đèn bàn hình người cầm sinh thực khí màu đỏ với nhau.
Quan hệ giữa anh với Trần Mặc là gì? Là mối quan hệ giữa độc giả với tác gia yêu thích.
Quan hệ giữa anh với Đan Nhất là gì? Là mối quan hệ quấy rối lẫn nhau.
Trong lúc Vệ Quốc đang chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc thì cả ba người này dưng đâu từ trên trời rớt xuống trước mặt anh, ngôn từ khẩn thiết vẻ mặt thành khẩn van xin anh đồng ý cho cả bọn làm "lao động" trong "lãnh địa" của mình.
Tuy đồng chí Vệ Quốc biết rằng trên đời này làm gì có bữa tiệc nào là miễn phí, nhưng trông thấy Tuyết Quân đứng cạnh chớp chớp đôi mắt lấp lánh ánh sao nhìn anh, Trần Mặc cũng vẻ mặt buồn thương luyến tiếc, anh cũng chỉ có thể giả vờ lơ đi bạn Đan Nhất đứng bên cạnh đang cố đóng vai anh thư hào kiệt xả thân vì nghĩa, anh khẽ khàng gật nhẹ đầu.
Rõ ràng nói chỉ "mấy người" thôi! Thế nguyên cái bọn này là từ đâu chui ra đây hả?!
Vẻ mặt Vệ Quốc âu sầu buồn thảm, giơ ngón trỏ ra đếm đầu người:
"Một, hai, ba… bảy, tám… mười hai…"
Mười hai, cộng thêm anh nữa là mười ba.
Một con số tràn đầy xui xẻo..
Và thực tế chứng minh rằng, con số mười ba quả đúng là không may mắn chút nào.
Vệ Quốc vừa mặc xong bộ đồng phục làm việc – nón xanh áo khoác xanh và khẩu trang màu xanh được đeo lủng lẳng trên tai chứ chưa mang vào, thì đã bị bọn họ quây quanh lại săm soi ngó nghiêng.
Đông người thế vốn đã gây lắm phiền phức cho bản thân Vệ Quốc rồi, nên bọn họ đương nhiên cũng phải tự biết điều mà đi ca ngợi bộ đồng phục xanh dưa leo của Vệ Quốc một chút.
Đứa này nói:
"Cỏ cây sum xuê!"
Người kia tiếp:
"Tràn ngập ý xuân!"
Kẻ nọ lại nói:
"Thay da đổi thịt!!"
Thằng kia chêm vô:
"Rực rỡ khoe sắc!!!"
Cuối cùng thì người có năng khiếu văn chương nhất là Trần Mặc đã đưa ra một câu mang đầy tính khái quát:
"Đây mới chính là sắc xuân trai trẻ!"
Sẵn tiện nói một câu, Trần Mặc năm nay được hai mươi lăm mùa lá rụng.
Chỉ Vệ Quốc là tự cho mình một lời bình phẩm thật thà nhất: "Trái dưa leo già nhăn nheo."
Thôi sao thì cũng là xanh.
Hội trưởng tuyên truyền Từ Diễn Canh đưa tay đẩy gọng kính, khẽ khàng phán ra một câu:
"Trông dáng vẻ này, nếu đổi thành màu xanh lam thì…"
Vệ Quốc toàn thân run bật, bỗng nhớ đến mấy dòng chữ nhỏ phía trên bên phải của "Tuần báo giải trí học đường" – Chủ biên: Hội trưởng tuyên truyền Từ Diễn Canh. Bỗng chốc cả người anh toát mồ hôi lạnh.
Đan Nhất không đầu không đuôi chồm qua hỏi anh:
"Này, cái bộ màu xanh lam lần trước của anh đâu rồi? Bữa trước gặp anh ở phòng vệ sinh là xanh lam mà, sao giờ thành xanh lá rồi?"
"Ồ la la ~ Ra là thế đấy hử ~" Cả bọn cười gian tà chĩa ánh mắt về phía Vệ Quốc.
"Không phải! Không phải!… Mọi người hiểu lầm rồi! Bọn tôi tuyệt đối không phải…!" Vệ Quốc càng giải thích càng rối, tức đến nói không nên lời.
Đan Nhất vẫn ngu ngơ ở đó hỏi tiếp:
"Xanh lam đâu? Bộ xanh lam đâu rồi?!"
Vệ Quốc giận quá mất khôn, lớn tiếng hét:
"Mẹ nó, tôi xem nó là thằng ‘em nhỏ’ của cậu, cắt phứt đi rồi!!" Chất giọng của anh phải nói là kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu, chỉ trong một câu mà có đến mấy từ chửi tục, hét xong cả đám kia đứng ngây đơ ra như phỗng.
Bên kia, tướng tài dưới trướng Từ Diễn Canh phóng bút xoẹt xoẹt trên quyển sổ nhỏ đang cầm trong tay – Tin cập nhật của "Số đặc biệt! Hội trưởng hội nghệ thuật Đan Nhất của trường ta cùng với một nam nhân A giấu mặt thần bí hò hẹn bí mật trong phòng vệ sinh nữ!" – "Quan hệ giữa hai người đã tiến triển đến một mức độ thân thiết đặc biệt!!" Tiêu đề phụ "Biên niên tình sử yêu hận tình thù nào ai biết?"
Giờ anh có nhảy xuống nước tiệt trùng Walch cũng đố mà rửa sạch nổi.
Chuyện nhảm hơn nửa ngày, giờ mới bắt đầu công việc "lao động".
Vệ Quốc không phải là dạng chính nhân quân từ gì cho cam, rành rành là một thằng có thù ắt báo.
Vốn anh định phân hai người một tổ, mỗi tổ quét một tầng, rác với phòng vệ sinh thì tự anh dọn dẹp.
Bây giờ hay rồi.
"Hừm hừm, một người hai gian phòng vệ sinh, không quét dọn sạch sẽ thì không được về!"
"Hả?…" Cả bọn nhất loạt than trời. "Nhiều quá đi anh ơi…"
Tuyết Quân luýnh quýnh chạy qua níu tay Vệ Quốc
"Anh Lữ… Cái này, cái này là nhiều quá rồi! Người ta làm không xuể thiệt mà!"
Trông bộ dạng tội tội của Tuyết Quân, lại đảo mắt nhìn khắp lượt cả bọn đang đứng kia. Ừm, bọn họ mới chỉ nhất thời đùa chơi mà thôi, vẫn chưa làm gì chạm nọc đến anh, anh trừng phạt họ vậy đúng là có hơi quá đà.
"Khụ khụ, thế thì vầy đi…" Vệ Quốc tằng hắng giọng. "Không cần một người quét hai gian nữa…"
"Ồ yeah!!" Cả bọn nhảy cẫng hoan hô.
"Đợi đã, tôi chưa nói hết!" Vệ Quốc cắt đứt thời khắc hạnh phúc của bọn nhóc, tiếp tục bảo, "trừ Đan Nhất, Từ Diễn Canh và cái bạn đang cầm cuốn sổ trên tay kia, thì một người quét một gian!!"
Tuy rằng mọi người vẫn không mấy cam tâm lắm, nhưng thay vì hai gian phòng vệ sinh, giờ giảm xuống phân nửa cũng là tốt lắm rồi.
"Vậy còn chúng tôi thì sao?" Đan Nhất chen mỏ vào hỏi.
Vệ Quốc xoay người sang phía cậu, khóe môi khe khẽ cong lên, nở một nụ cười thâm sâu khó dò.
Trông thấy nụ cười phảng phất vẻ gian tà của anh, tim Đan Nhất bỗng đập trật một nhịp.
Vệ Quốc điềm tĩnh thong thả nhả từng chữ:
"Các cậu ư? Còn lại mười lăm gian phòng vệ sinh, mỗi người năm gian, ai cũng đừng hòng trốn…"