Mới chớp mắt mà đã sang tháng Mười một, trưa trờ trưa trật, Vệ Quốc đang nằm trên giường bắn tin nhắn với Đan Nhất thì tiếng gõ cửa vang lên.
Anh bước ra mở cửa, ra là Tuyết Quân và Trần Mặc đang đứng bên ngoài. Trong tay mỗi người đều ôm một bọc gì đó.
"Chuyện này là sao? Sao giống đi chạy nạn thế này…" Vệ Quốc đùa.
Tuyết Quân và Trần Mặc hoàn toàn không cười, chỉ đưa mắt nhìn anh chăm chăm.
Nụ cười trên mặt Vệ Quốc bèn tắt ngấm, anh hỏi: "Rốt cuộc là sao? Xảy ra chuyện gì rồi ư?"
Chiếc miệng nhỏ của Tuyết Quân hé ra, nước mắt lập tức ràng rụa hai bên má, nắm lấy tay áo của anh, vẻ mặt thê lương hỏi: "Anh Lữ, anh có biết đan khăn choàng không?"
Mà Vệ Quốc đúng là biết đan khăn choàng thiệt.
Hồi trước, khi anh còn làm chủ nhiệm ở khu dân cư, nhân viên bên dưới thường có một vài bà mẹ đảm đang, sở thích là ngồi quây quần với nhau truyện trò uống trà đan áo len bla bla bla, Vệ Quốc thấy vui vui, cũng tò tò ngồi vào học. Những thứ như mũi lên mũi xuống anh đều rành rẽ, hoa văn dây thừng gì đó cũng biết đan vài loại, thêm len giữa chừng cũng không thành vấn đề. Tuy chưa từng mần qua mấy thứ như áo len quần len, nhưng khăn choàng cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm với anh.
Chuyện là Tuyết Quân muốn đan khăn choàng tặng người ta, nên trong tiết học gia chánh đã nhờ Trần Mặc dạy cậu. Đám nữ sinh trong lớp nghe được cũng nổi hứng, hè nhau đòi thầy giáo Trần Mặc "toàn năng" dạy đan khăn…
Nhưng vấn đề là Trần Mặc không biết đan.
Thế là Trần Mặc và Tuyết Quân chạy ra cửa hàng bách hóa kế bên thu gom len, que đan và một đống sách như "Nhập môn đan móc", "Kiến thức đan móc", "Hãy làm cho ông xã khen bạn nào", "Hôm nay, bạn đã đan chưa?"... Sau đó hai người chiếm đóng phòng dạy học của Trần Mặc rồi cùng vùi đầu vào "ngâm cứu". Chả biết "ngâm cứu" ra sao mà đến khi bị len quấn toàn thân, cả hai cũng chả lần mò ra được cách đan.
Lúc này Tuyết Quân mới sực nhớ đến chàng trai "toàn năng thật sự" – đồng chí Vệ Quốc, liền kéo theo Trần Mặc lon ton chạy đến đây.
Tuyết Quân và Trần Mặc là bạn của Vệ Quốc. Tất nhiên là anh sẽ tận tâm chỉ dạy, bèn lập tức cầm que đan lên chỉ cả hai. Trần Mặc, Tuyết Quân chăm chú nhìn theo học, trông vẻ mặt rất chi là nghiêm túc.
Sau khi dạy xong, Vệ Quốc ngồi bên cạnh nhìn cả hai người họ cầm que đan một cách vụng về. Len của Trần Mặc màu đen, còn Tuyết Quân thì là màu trắng, cả buổi trời cả hai mới đan được một tí ti. Hồi lâu sau, Trần Mặc như đã quen tay, tốc độ đan nhanh hơn, chưa gì đã vượt qua Tuyết Quân cả một khúc.
Nhìn một hồi, Vệ Quốc thấy chán quá, mắt khẽ đảo một vòng, một ý tưởng vụt lóe lên trong đầu. Anh bèn cầm điện thoại lên gởi tin nhắn cho Đan Nhất.
"Ông xã có muốn khăn choàng không?"
Đan Nhất trả lời.
"Muốn ~ Cưng tặng anh ~ Cám ơn bà xã ~ Chụt chụt~~"
Nhận được tin nhắn, Vệ Quốc khẽ mỉm cười, nói vài câu với bọn Trần Mặc, rồi cầm tiền đi ra cửa hàng bách hóa.
Lương mới được phát, tiền còn nóng hôi hổi mà đã đem đi tiêu xài. Nếu là trước đây ấy hả, anh chắc chắn sẽ cảm thấy buồn bực, nhưng giờ lại chẳng có cảm giác gì, vì đây là chi tiêu vì Đan Nhất, đáng đồng tiền.
Đi đến quầy bán len, đến hơn mười mấy chủng loại len, ba mươi mấy màu được bày trên quầy, khiến mắt Vệ Quốc như muốn hoa cả lên.
Anh vừa quay đầu liền thấy mấy cuộn len được bày riêng một bên, đưa tay sờ thử, nó không phải loại Trần Mặc mua đấy sao? Rờ thử cảm giác rất đã tay, có thể thấy đây là len thượng hạng.
"Loại này bao nhiêu tiền?" Vệ Quốc chỉ loại len đó hỏi.
"Loại này? Anh quả là tinh mắt. Đây là hàng mới chúng em vừa nhập về trong tháng này, lông cừu nhập khẩu từ Úc, giá tiền cũng không mắc lắm." Nhân viên bán hàng cười tươi như đóa cúc nở.
"Rốt cuộc là bao nhiêu?" Anh có một dự cảm không lành.
"Bốn mươi đồng một lượng."
"… Tôi đi xem cái khác thôi!" Làm ơn, bộ tính giật tiền sao?! Len mà học sinh thường mua là loại mười ba mười bốn đồng một cuộn (thành phần gồm một chút lông cừu + terylene tổng hợp), một cuộn là hai lượng. Một chiếc khăn choàng cần dùng mười cuộn, nghĩa là hai cân17. Còn loại len này nội một lượng đã bốn mươi đồng. Vậy đan một chiếc khăn choàng không phải là đến tám trăm đồng rồi sao? Có tiền cũng không thể lãng phí như thế được!
Nhân viên bán hàng vẫn tiếp tục thuyết phục.
"Anh gì ơi, anh xem, những loại len khác không thể so bì được với loại này đâu! Anh nhìn thử chất liệu, độ bền, màu sắc này thử đi, so với mấy loại len tổng hợp khác tốt hơn gấp mấy lần ấy chớ! Anh không biết đấy thôi, hôm qua có một anh mập mập đã đến đây mua những hai cân lận đó!"
Nói thừa, làm sao mà anh không biết được? "Anh mập mập" chính là Trần Mặc chứ ai! Bạn của anh! Người ta là thầy giáo, tiền kiếm nhiều, anh thì sao mà so nổi. Cũng chẳng biết là đan cho ai mà lại vung tiền nhiều đến thế không biết.
Vệ Quốc cười nhạt. "Nói như cô thì, ở đây ngoại trừ cái này ra thì toàn là sợi tổng hợp thôi nhỉ? Hử?"
Cô nhân viên bán hàng bị một tiếng "Hử?" của anh làm cho mặt mày thất sắc.
"Không phải không phải, đương nhiên không phải. Chỗ chúng em tất nhiên còn có những loại len tốt khác nữa, là hàng nội địa."
"Nội địa thì sao nào? Ủng hộ hàng nội!!" Vệ Quốc nhếch mép. Mắt nghía qua nhìn "len tốt hàng nội" mà cô nhân viên chỉ, ừ, đó có lẽ là loại mà Quân Quân đã mua.
"Đây bao nhiêu tiền?"
"Ba mươi đồng một cuộn."
"Hử? Ba mươi?"
"Không không không, nếu anh muốn mua thì là hai bảy."
"Hai bảy ư?"
"Không không không, em nhớ nhầm rồi, là hai lăm! Hai lăm!!"
Tuy là mắc hơn phân nửa so với nhiều loại len khác, nhưng đây đúng là len tốt, hàm lượng terylene ít, choàng lên cổ chắc là thoải mái lắm, Vệ Quốc quyết định mua nó.
"Loại này, lấy cho tôi mười cuộn màu nâu!" Ngẫm nghĩ một hồi lại bảo, "thôi, hai mươi cuộn đi!" Sẵn tiện đan luôn nón và găng tay cho Thiền Nhất vậy!
Chưa gì đã hết veo năm trăm đồng. Nhưng anh chẳng mảy may đau lòng, quả là thần kì!
Tay cầm hai cân len Vệ Quốc quay về trường, trên đường gặp phải Đan Nhất.
Đan Nhất đang trình diễn nghệ thuật hành vi của mình, (Chủ đề: Một tâm hồn hiu quạnh giữa trời gió lạnh tiêu điều), ăn mặc hóa trang trông rất thê thảm. Vệ Quốc không muốn thấy cậu đứng bên ngoài làm mất mặt mình, bèn dừng bước ngay trước mặt cậu.
Đan Nhất vừa định cất tiếng chào hỏi thì chưa gì bị một câu nói của Vệ Quốc tạt cho gáo nước lạnh.
"Ây dô, bạn Đan Nhất, dạo này ăn mặc chăm chút quá nhỉ, gần đây mới gia nhập Cái Bang à?"
Đây là lần đầu Vệ Quốc nếm mùi vị chiến thắng trong cuộc đại chiến "Lữ Vệ Quốc vs Đan Nhất". Đan Nhất bị lời xỏ xiên của anh kê tủ đứng, ngượng đến nỗi co giò bỏ của chạy lấy người, Vệ Quốc còn ở phía sau hét lớn.
"Sao thế? Bộ chủ đề của lần này là ‘cụp đuôi trốn chạy như cún’ ư?"
Đan Nhất suýt chút nữa ngã lăn nhào.
Vệ Quốc cười đến nổi miệng sắp toét đến mang tai, chẳng hề bận tâm lo nghĩ xem mình có làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ ngây thơ của Đan Nhất không, vừa ngâm nga hát vừa đi về căn phòng nhỏ của anh.
Trần Mặc và Quân Quân vẫn còn ngồi đó đan. Trần Mặc đã nắm được phương pháp, đan cũng gọi là nhanh. Quân Quân thì không được rồi, cứ đan nhanh là lại hụt len, chỉ có thể ở đó chầm chậm mà đan.
Vệ Quốc vừa về đến cửa bèn nhận được tin nhắn, mở ra xem thì ra là của Đan Nhất gởi đến.
"Hu hu hu hu, bà xã, mới hồi này trên đường anh bị một người bắt nạt. Người đó chỉ trích cách ăn mặc đầy cá tính của anh!!"
Vệ Quốc mỉm cười trả lời.
"Là kẻ nào hử? Ai lại dám cả gan động đến ông xã của em? Em đi báo thù cho ông xã!"
"Cái đó, thôi vậy, dù gì cũng là người quen… nhưng bà xã vẫn là tốt nhất, thương anh."
"Ừ, bà xã không thương ông xã, thì ai thương ông xã nào? Được rồi được rồi, bà xã đi đan khăn choàng cho ông xã đây, ngoan! Chụt chụt!"
"Chụt chụt! Bà xã, anh yêu cưng nhất trần đời!! Bye bye!!"
Vệ Quốc ôm bụng cười lăn, trong ngoài đều là cùng một người, đều bắt nạt được Đan Nhất, quá tốt.
Tuyết Quân trông thấy Vệ Quốc cười đến hụt cả hơi, thắc mắc hỏi.
"Anh Lữ sao vậy?Anh len cơn hen suyễn à?"
Trần Mặc liếc nhìn anh, nói: "Không phải hen suyễn, mà là bị động kinh."
Kể từ hôm đó, mỗi trưa Tuyết Quân và Trần Mặc đều chạy đến phòng của Vệ Quốc. Ba người ngồi trên chiếc giường nhỏ của anh, im lặng ngồi đan khăn choàng.
Tuy Vệ Quốc là người đan sau cùng, nhưng người ta có căn bản, đan cứ gọi là nhanh thoăn thoắt, chỉ thấy đôi tay đưa lên đưa xuống trong đống que đan với len, chưa gì đã vượt qua Tuyết Quân và Trần Mặc, là người đầu tiên đan xong.
"Bận rộn mấy ngày nay, cuối cùng cũng đan xong rồi..." Vệ Quốc vui vẻ cầm thước lên đo, một mét năm, tương đối rồi. Đang chuẩn bị thu len lại thì bị Tuyết Quân ngăn lại.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tuyết Quân nhăn nhúm như chiếc bánh bao chiều. Cậu lách vô giữa Vệ Quốc và khăn choàng cho bằng được, nhìn chăm chăm vào anh bằng ánh mắt của một người đang nhìn kẻ thù giai cấp.
"Anh Lữ, anh nói thực đi, có phải anh thừa lúc bọn em không có mặt, lén đan tiếp phải không?"
"Làm gì có." Vệ Quốc lắc đầu, chỉ là một chiếc khăn choàng, có cần làm quá vậy không trời? Còn đan lén?
"Nhất định là có!!" Tuyết Quân ném đống len xuống, tay chống nạnh chân giãy đành đạch ăn vạ. "Anh Lữ bắt nạt em! Anh nói không thì nhất định là có!"
Trần Mặc cũng đứng kế bên đổ dầu vô lửa.
"Quân Quân nói không sai, mấy ngày trước còn run rẩy như người mắc bệnh Parkinson thì làm sao mà đan nhanh thế được!"
Vệ Quốc khổ nói không nên lời, nhìn đống len còn lại, anh hối hả bảo: "Là tôi nhớ nhầm rồi! Cậu xem, tôi vẫn còn có rất nhiều len chưa dùng nè, ra là tôi chỉ mới đan được có một nửa thôi!!"
Lúc này Tuyết Quân mới gật đầu, cầm que lên đan tiếp.
"Vậy thì anh Lữ cứ từ từ mà đan, chúng em đợi anh!"
Vệ Quốc gật đầu, dùng đuôi mắt len lén nhìn qua. Tuyết Quân đan chưa đến phân nửa, còn Trần Mặc mới quá nửa mà thôi.
Người đan xong thứ hai là Trần Mặc. Lúc Trần Mạc thu len lại thì Tuyết Quân không ngăn chặn, vì lúc đó cậu ta cũng đan gần xong rồi.
Trần Mạc cầm đống len dư ra nhờ Vệ Quốc chỉ cách đan nón và găng tay. Lúc này Vệ Quốc mới cười bảo rằng: "Xin lỗi, ngoài bệnh Parkinson ra, tôi còn mắc chứng đãng trí của người già, quên mất phải đan làm sao rồi."
Nghe xong, mặt mày Trần Mặc méo xệch.
Thế là anh ngồi đó từ tốn đan nốt, đợi đến khi Tuyết Quân cũng thu len rồi mới tăng tốc.
Đến cuối cùng, hai mươi cuộn len mà anh mua về chỉ còn dư ba mét, không đan nón hay găng tay gì hết, chỉ đan có mỗi một chiếc khăn choàng dài ba mét. Vệ Quốc lo sợ bốn cân len này sẽ ngột chết Đan Nhất mất.
Anh cắt ba mét len dư kia thành những đoạn ngắn, kết phía dưới khăn choàng làm tua rua. Trông cũng bồng bềnh, phấp phới lắm, chỉ là dễ bị dẫm lên lắm.