Cuối cùng Đan Nhất cũng tìm được một cái chảo mới tinh ở một ngóc ngách xó xỉnh nào đó trong nhà cậu. Vệ Quốc dùng cái này nấu ăn, còn cái kia thì vẫn để cho Bé Dễ Thương gặm tiếp.
Sau khi nấu nướng xong, cả hai quây quần bên bàn ngồi ăn rất vui vẻ. Tất cả các món đều được "càn quét" không chừa miếng nào. Ăn xong, Đan Nhất phụ trách công việc cuối cùng: rửa chén, còn anh thì đi vào phòng ngủ của cậu chơi game.
Đan Nhất nhanh gọn lẹ rửa xong chén, rồi một bước xông vào phòng ngủ.
Vệ Quốc khom khom tấm thân mỏng manh (?), ngồi trước máy tính không động đậy, tay phải thì bấm chuột không ngừng, không biết là đang chơi game gì.
Vừa thấy anh, một thứ cảm giác chỉ có lúc xem phim người lớn mới có bỗng dâng lên trong người Đan Nhất. Cậu xoa xoa hai tay vào nhau, nhưng không bước đến gần anh mà quay người đi thẳng vào phòng tắm.
Phải tắm rửa sạch sẽ thì mới có thể… hia hia hia hia hia…
Đan Nhất cọ rửa sạch sẽ thân thể, ngay cả "hoa cúc nhỏ" cũng được cậu "tẩy trần" sạch sẽ từ trong ra ngoài. Tuy "đóa hoa" này cậu không dùng tới, nhưng cậu muốn dâng hiến một Đan Nhất hoàn mỹ tuyệt hảo cho bà xã của mình.
Cậu quấn khăn tắm, vừa ngâm nga hát, vừa nhảy chân sáo (?) đi vào phòng.
Bước vào phòng ngủ, cậu lại nhảy chân sáo (?) đến bên bàn máy tính, tay khẽ giật, giắc cắm điện của máy tính được giật xuống. Cậu mỉm cười với khuôn mặt tràn đầy ngỡ ngàng của Vệ Quốc, rồi ôm lấy anh đặt lên giường.
Vệ Quốc đang vui vẻ chơi game thì tự dưng màn hình "phụt" một cái, đen thui, còn Đan Nhất thì đứng trước mặt anh tay cầm giắt cắm điện miệng nở nụ cười gian trá dâm tà. Anh chưa kịp phản ứng thì đột nhiên thân thể bị nhấc bổng lên, rồi sau đó bay cái vèo lên giường cậu.
Đan Nhất đứng kế bên, mỉm cười nhìn anh đang nằm trên giường, rồi tay phải vung lên, chiếc khăn tắm quấn ngang eo cậu bay bay ~ bay ra tuốt đằng xa xa kia, để lộ một Đan Nhất trắng trần trùng trục đứng trước mặt anh.
Giờ thì ngay cả Bé Dễ Thương cũng thừa biết rằng hôm nay trinh tiết của "đóa cúc nhỏ" của Vệ Quốc sẽ mất tại đây chắc luôn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của anh trắng bệch, anh bắt đầu vùng vẫy kháng cự:
"Yada ~ Yamete ~" 21
Đan Nhất lơ đi, vẫn một mực leo lên giường đè anh xuống.
Vệ Quốc cố sức vùng vẫy đẩy cậu ra:
"No~ No~ No~"
Đan Nhất bắt đầu thơm mặt anh.
Vệ Quốc giáng một cái tát tay xuống, mắng:
"Sh*t, mẹ nó, cậu ngừng lại cho tôi!"
Lúc này thì Đan Nhất mới dừng lại, thẳng người dậy dùng ánh mắt u uất đáng thương vô tội như Bé Dễ Thương nhìn anh.
Có một câu nói rất hay rằng: khi bị ánh mắt chăm chăm của một chú cún nhìn vào thì dù có là con người chính trực đến đâu cũng sẽ phải cảm thấy hổ thẹn không đất dung thân.
Câu nói này hiện tại rất đúng với Đan Nhất và Vệ Quốc lúc này.
Dưới ánh mắt cún ngây thơ vô (số) tội y chang như Bé Dễ Thương của Đan Nhất, anh bắt đầu mềm lòng. Anh nghĩ: có phải là mày đã quá tay rồi không? Con nhà người ta chịu quen với một ông già như mày đã không dễ dàng gì rồi, giờ sao tự dưng còn đi làm khó người ta? Vả lại người ta cũng tội nghiệp như vầy rồi, nếu còn đả kích nữa, có khi nào thằng nhỏ nhảy lầu tự sát luôn?
Nghĩ thế, Vệ Quốc hạ quyết tâm: Đừng nói chi "hoa cúc nhỏ", dù là hoa quỳnh nhỏ thì mình cũng nhất quyết hai tay dâng tặng cậu ta!
Nhưng Đan Nhất đã bị cái bạt tay kia làm xìu xuống, không khí giữa hai người chợt nguội lạnh, Vệ Quốc chỉ còn nước tìm đề tài nói.
"À ừm… to, tôi không có nói là không cho cậu… cái đó ha ha ha ~ chuyện là… tôi, tôi vẫn chưa tắm rửa! Dơ, dơ lắm! Toàn thân mồ hôi không, tôi giờ đi tắm liền đây!"
Vệ Quốc vừa định nhỏm người dậy, liền bị Đan Nhất đè trở xuống.
"Không cần đâu, anh là thích mùi trên thân cưng hiện giờ! Nó khiến anh nhớ đến món thịt kho tàu vừa ăn khi nãy!"
Đan Nhất dùng tốc độ âm thanh lột hết quần áo trên thân Vệ Quốc xuống. Đống quần áo đó chất thành một chồng nho nhỏ trên mặt đất, giống quả núi nhỏ nhỏ.
Đan Nhất thơm lên mặt Vệ Quốc rồi từ từ di chuyển đến miệng anh.
Đây là nụ hôn đầu tiên giữa hai người, tuy không đến mức quấn quýt nồng cháy nhưng cũng có thể gọi là ngọt ngào mê đắm.
Nụ hôn vừa dứt, Vệ Quốc chợt lóe lên một ý nghĩ.
"Đan Nhất, lần sau ta mua chút lưỡi heo, tôi làm món lưỡi heo kéo đường 22 cho cậu ăn nhé!"
Đan Nhất nhăn mặt:
"Đồ ngọt à… anh không thích đồ ngọt lắm…"
Vệ Quốc vỗ về:
"Tôi biết cậu không thích ăn ngọt, nên tôi không nấu ngọt lắm đâu!"
Đan Nhất cười tươi như hoa, cúi người xuống bảo:
"Được đó, phải làm có mùi vị giống y như lưỡi của cưng đó nghen!"
Vừa nói, hai người lại trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào nồng thắm.
Vừa giải tỏa xong một lần, Vệ Quốc nằm nghỉ ngơi một chốc, đương lúc xả hơi giữa trận, anh hỏi cậu, "kỹ thuật của cậu cũng khá chứ, tìm ai luyện vậy hử?"
Đan Nhất hoảng hồn trả lời, "không có tìm ai cả, là anh tự hiểu thôi."
Vệ Quốc cười nhạt.
"Tự hiểu? Cậu cũng có bản lĩnh này sao?"
Đan Nhất vội đáp lại, "biết thì thưa thốt, không biết thì còn Baidu! Anh tìm hiểu trên Baidu…"
Lúc này Vệ Quốc mới khẽ gật đầu. "Sau đó thì sao?"
Đan Nhất tiếp tục khai. "Anh tìm thấy một quyển sách trên Baidu, trong quyển đó có viết đầy đủ hết."
Vệ Quốc tò mò. "Sách gì? Tên là gì?"
Đan Nhất thoáng ngẫm nghĩ, rồi đáp: "‘Làm sao để trở thành một ‘trung khuyển’ công tốt!’"
Vệ Quốc gật đầu. "Ừ, series này hay lắm đấy, lần sau nhớ đọc thêm cuốn ‘Làm sao để trở thành một ‘thê nô’ công tốt’ trong series này luôn nhé!"