Vệ Quốc đau đến nỗi toàn thân co rúm lại, anh như cảm thấy đóa "cúc nhỏ" của mình đã biến thành đóa cúc tàn rũ rồi.
Nhưng Vệ Quốc không hổ là một tiểu thụ trời phú bẩm sinh, trừ việc có chút đỏ ửng thì chả có tí chuyện gì nữa cả, nhưng anh lại cứ cảm thấy ở chỗ đó đau như bị mắc bệnh ung thư trực tràng vậy.
"Người anh em to" của Đan Nhất vẫn đứng đó diễu võ dương oai, và đang trong tình trạng căng thẳng nghiêm trọng đến mức cần phải được giải quyết càng nhanh càng tốt, nếu không được giải quyết ngay thì rất có thể cả đời về sau cũng không cần giải quyết nữa làm gì.
Đan Nhất thấu hiểu tình cảnh năm ngón tay "an ủi" một "anh em to" nó thê lương như thế nào, nên quyết không chịu sự "an ủi" này. Vậy nên nếu muốn giải quyết vấn đề nan giải hiện nay chỉ còn cách trông nhờ vào "đóa cúc nhỏ" của anh mà thôi.
Đan Nhất vội vàng nhảy xuống giường, từ dưới gầm giường kéo ra một chiếc thùng nhỏ, quỳ dưới sàn nhỏm mông lên lục lọi.
Mò mẫm bên này - Loảng xoảng.
Lục lọi bên kia - Lộp bộp.
Vệ Quốc cuộn người nằm trên giường, không biết Đan Nhất đang mần trò gì mà bên tai cứ mãi nghe mấy tiếng "Lộp bộp loảng xoảng" không dứt.
Anh ráng nén đau thẳng người dậy, thì thấy cậu y như Bé Dễ Thương, đầu chúi vô một cái thùng giấy, và từ chiếc thùng giấy đó cứ phát ra những âm thanh rất chi là ám muội.
Vệ Quốc hỏi, "Đan Nhất, cậu đang làm gì đó?"
Đan Nhất như không nghe thấy, vẫn ở đó lẩm bẩm. "Ở đâu nhỉ? Ở đâu?…"
Vệ Quốc nâng cao âm lượng lên chút. "Đan Nhất! Cậu đang tìm gì vậy hả?"
Có biết là cả hai đang làm gì không, mà cậu ấy lại lơ anh trên giường như thế này?
Đan Nhất vẫn không nghe thấy. "Haiz… chạy đâu mất rồi? Sao tìm không thấy ta?"
Anh phát bực, gắt lên. "Đan Nhất, trời ơi, rốt cuộc là cậu đang tìm cái quái gì thế!"
Lúc này Đan Nhất mới nghe thấy, luống cuống ngồi thẳng người dậy, lắp ba lắp bắp nói không nên lời.
"Đem lên đây, tôi với cậu cùng tìm!"
Vệ Quốc đã đưa ra quân lệnh, dù không muốn nhưng Đan Nhất vẫn phải chấp hành vương lệnh mang thùng cạc-tông lên giường.
Đến khi nhìn rõ những thứ được chứa trong thùng, Vệ Quốc đơ người ra.
Vệ Quốc dùng ngón cái và ngón giữa nhón lấy một vật dài mỏng từ thùng cạc-tông ra.
"Roi da?"
Đan Nhất câm lặng không dám nói lời nào.
Anh nhíu mày, cầm roi lên, cổ tay dùng sức phất một phát, làn roi xé không khí phát ra tiếng "chíu".
Đan Nhất hoảng hồn vội gật đầu.
"À, là roi."
Hai tay Vệ Quốc đùa giỡn chiếc roi trong tay, rồi lại đổi góc độ khác nhìn chiếc roi.
"Bao nhiêu tiền?"
"Một trăm năm mươi…."
"Một trăm năm mươi?"
"Một trăm năm mươi."
Vệ Quốc nhếch môi cười nhạt.
"Mua hớ rồi. Nếu tôi mà đi lấy hàng, có thể lấy với giá rẻ hơn phân nửa."
Đan Nhất ngớ người ra.
Khóe môi Vệ Quốc nhếch lên gian tà, anh bảo:
"Nhớ khi đó lão gia ta đây đi chào bán ‘đồ chơi dành cho người lớn’, loại nào mà chưa chơi qua? Rành rẽ mấy thứ này còn hơn cả lòng bàn tay nữa là, nếu giờ tôi mà đi lấy hàng, dám cá là còn được chiết khấu với mức giá rẻ nhất nữa kìa."
Đan Nhất tròn mắt nhìn anh, không biết nên tiếp lời ra sao.
Anh ném chiếc roi trong tay, rồi lại lôi từ thùng giấy ra một UU1001-từ-ngữ-thay-thế giả.
"Đồ chuyên dụng dành cho nữ giới? Hiệu này thì tần số rung không đủ cao."
Ném thứ đồ giả kia đi, lại cầm một ball gag lên.
"Ball gag này không đủ tròn và trơn, là hàng giả!"
Vứt.
"Loại love egg này là hàng cũ, đã bị đào thải từ đời tám hoắng nào rồi!"
Ném
"Đồ bịt mắt? Thứ này lỏng quá, khẽ vùng vẫy là rơi ra ngay!"
Quăng
"Đèn cầy này không phải loại đèn cầy nhiệt thấp, nếu xài thế nào cũng xảy ra án mạng cho xem!"
Liệng.
"Đồ kẹp nhũ? Loại đồ chơi bất nhân tàn ác này cậu cũng dám mua hả?"
Vứt.
"Mắt thẩm mỹ của cậu bị gì rồi sao? Loại vòng cổ nhảm như vầy mà cậu cũng thích?"
Ném.
…..
………….
…………………..
Đến khi Vệ Quốc bình phẩm hết một lượt tất cả bảo bối thu thập được của Đan Nhất, thì trên đất đã la liệt đủ mọi loại, mọi kiểu dáng "đồ chơi tình yêu dành cho người lớn".
Lúc này anh mới thắc mắc hỏi:
"Mà Đan Nhất này, rốt cuộc là cậu muốn tìm gì hả?"
"À ừm…" Thiền Nhất gãi gãi đầu. "… thuốc bôi trơn."
Nghe xong, chân mày anh khẽ nhếch lên.
"Thuốc bôi trơn? Thế cậu, còn không mau đi tìm?!"
Vừa nhận được lệnh, Đan Nhất liền nhảy lên, trực chỉ tủ áo mà tiến, định bắt đầu tìm ở đó trước.
Vệ Quốc vội chặn cậu lại.
"Thôi được rồi, cậu đến ổ của Bé Dễ Thương tìm thử xem sao!"
………………………………….
…………………….
…………
Năm phút sau, Đan Nhất tay cầm một thanh màu trắng hí ha hí hửng chạy về hồi báo.
"Bà xã, cưng quả là liệu việc như thần!"
Cuối cùng, Đan Nhất không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, cậu chặn lấy đôi môi của anh – bằng cách lãng mạn nhất của người bình thường.
Chương cuối: Kết thúc viên mãn
Buổi sáng.
Nhà của bạn Đan Nhất.
Bên ngoài cửa chống trộm vang lên vài âm thanh kỳ lạ.
Loảng xoảng (chùm chìa khóa va vào nhau).
Tiếng cười đùa (một nam một nữ).
Lạch cạch (tiếng mở cửa).
Kịch….
Cửa mở.
Sau khi trao hết toàn bộ hành lý cho người đàn ông đứng ở ngoài cửa, người phụ nữ thực hiện một cú xoẹt chân bay người theo kiểu ba lê và quay tròn bảy trăm sáu mươi độ rồi nhẹ nhàng đáp xuống trước cửa phòng Đan Nhất. Cô đưa tay định mở cửa thì phát hiện nó đã được khóa trái từ bên trong.
Người phụ nữ tay chống cằm, đôi mày xinh xắn khẽ chau lại trên khuôn mặt trắng nõn không rõ tuổi tác kia.
"Thiệt tình, thằng con hư này, sao lại khóa cửa cơ chứ, thế này thì làm sao mà người ta vào cho được chứ, ứ chịu đâu ~ ~ ~"
Người đàn ông còn đang đứng ngoài cửa ấy bèn nhanh chân lẹ tay mang mớ hành lý to nhỏ trên tay vào trong nhà, tuy thân hình có chút phốp pháp, nhưng vẫn có thể nhận ra người này thời thanh niên chắc chắn cũng là một anh chàng cực bảnh trai với vẻ ngoài người thấy người yêu, hoa thấy hoa nở, xe thấy xe chở.
"Ông xã ~ ~ ~ con trai mình bắt nạt người ta kìa~ ~ ~ ~"
Người phụ nữ xinh đẹp hiện đang chu môi nũng nịu chính là mami của Đan Nhất.
Còn người đàn ông có hơi phốp pháp đương nhiên là papa cậu. Ông lấy khăn tay từ túi quần ra, lau mồ hôi trên trán, khuyên vợ. "Con trai nó lớn rồi, đương nhiên phải có riêng tư của nó chứ."
Người phụ nữ xinh đẹp bèn không vui. "Ông xã, anh không yêu người ta nữa rồi ~ ~"
"Ai da, cục cưng, sao lại nói thế! Ông xã yêu nhất là cưng mà!"
"Ông xã, nếu anh thật sự yêu người ta, chắc chắn không để bụng chuyện phải thay cửa phòng mới cho con trai đâu ha?"
Ông còn biết nói gì hơn, đành cười trừ gật đầu.
"Đương nhiên không để bụng, không để bụng đâu!"
Người phụ nữ nở nụ cười thỏa mãn.
— Cái tính "thê nô", là có thể di truyền đấy.
Cô khẽ lùi lại một bước, khí vận đan điền, bất ngờ hét lên một tiếng "Ki a!", rồi phi một cước đá thẳng vào cửa phòng Đan Nhất.
Dưới sức công phá dễ sợ của cú phi cước, cửa phòng Đan Nhất không mở mới là lạ.
Cô chỉnh lại quần áo, chuyển sang vẻ mặt dịu dàng, đẩy cánh cửa đã mất tác dụng vốn có của nó, lớn tiếng gọi:
"Tiểu Nhất Nhất đáng yêu, mami về rồi đây!…."
Căn phòng tối tăm, quần áo chất đống dưới giường, những chiếc bao cao su đủ màu sắc vung vãi khắp phòng và trên nền đất là những món "đồ chơi" đủ mọi kiểu dáng chủng loại.
Chỉ cần là người có tí xíu kiến thức thông thường, cũng biết được ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Dù mẫu thân đại nhân của Đan Nhất có "ba chấm" đến đâu, thì nói cho cùng cậu cũng là do chính cô sinh ra. Nếu còn không biết chuyện gì vừa diễn ra ở đây thì cô đã thoái hóa về cùng đẳng cấp với Bé Dễ Thương luôn rồi.
Bị tiếng gọi của mami đánh thức, Đan Nhất lơ ngơ mò dậy, ngồi trên giường dụi dụi mắt. "Mami, sao mami lại đá hư cửa phòng con nữa rồi?"
Vệ Quốc đang cuộn tròn trong lòng Đan Nhất cũng bị đánh thức, anh rúc sâu vào lòng cậu mơ mơ màng màng nói:
"Tôi không phải mami cậu, có gọi tôi là mami tôi cũng chả có sữa cho cậu ti đâu."
Tuy giọng anh có chút khàn khàn, những cũng đủ để mami của Đan Nhất kinh ngạc.
"Cậu… chẳng lẽ là… chủ nhiệm Lữ?"
Vừa nghe tiếng "chủ nhiệm Lữ", Vệ Quốc liền bừng tỉnh, anh nhảy lên như bị điện giật, sau đó té lại xuống giường vì đau đớn trùng trùng của "đóa cúc". Nhưng anh vẫn ráng gắng gượng ngồi thẳng dậy, nhìn sang hướng người phụ nữ có giọng nói rất quen.
Đợi khi nhìn rõ, anh há hốc mồm, ngạc nhiên cực độ:
"…. Hội trưởng?"
Vệ Quốc và mami Đan Nhất có thể xem là người quen cũ, nhớ hồi anh còn làm chủ nhiệm ở khu dân cư, thì mami Đan Nhất đã là hội trưởng của hội ủy viên từ lâu rồi.
Mỗi thứ bảy, chủ nhật rảnh rỗi, cô đều đến chỗ anh tìm người tám chuyện. Với bề ngoài trông như một cậu em trai nhà hàng xóm dễ thương hiểu chuyện, anh dễ dàng trở thành bạn tri kỷ của cô. Nhớ lúc đó cả hai còn cùng nhau đi học đan len nữa ấy chứ! Tuy cuối cùng chỉ có mình anh là học thành tài.
Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa, mami Đan Nhất và Vệ Quốc cũng có thể gọi là bạn tốt của nhau. Lúc Vệ Quốc từ chức, cô còn rất luyến tiếc nói rằng:
"Haiz, sao tôi lại không có một cô con gái để gả cho chủ nhiệm Lữ cơ chứ?"
Vệ Quốc còn khuyên: "Có duyên ắt sẽ gặp lại."
Lần này thì đúng là gặp lại rồi, gặp nhau trên giường của Đan Nhất.
Cha mẹ Đan Nhất đều không phải loại người có tư tưởng cổ hủ cố chấp. Hễ có tiền là hai người luôn thích dắt nhau đi hưởng tuần trăng mật thứ N lần. Có một số quốc gia mà họ đi qua đã chấp nhận kết hôn đồng tính, nên hai người ắt nhiên cũng mở rộng được tầm mắt. Gặp qua nhiều người đồng tính trên khắp thế giới, cũng hiểu được phần nào về họ, và hai người đều không nghĩ đồng tính là bệnh về tâm lý nào đó.
Hơn nữa, mami Đan Nhất thấy cậu suốt ngày chỉ cô đơn một mình, bèn tưởng rằng con trai bị liệt dương, ngày ngày sầu thảm buồn bã. Bây giờ trông thấy trên giường con mình xuất hiện người khác, mà còn là người cô thích nữa, không những vấn đề trên được chứng minh là không tồn tại, cô còn vui mừng không biết để đâu cho hết vì có một cô "con dâu" đảm đang tháo vát thế này.
Mami Đan Nhất thông qua rồi, thì dù cho papa cậu có anh minh thần vũ đến cỡ nào, với tôn chỉ bà xã là trời, thì ông sao dám nói tiếng "không" được nào? Phải biết rằng đàn ông nhà họ Đan đều bị di truyền DNA "thê nô" trong máu, khắc sâu vào tận xương tủy hết rồi…
Còn vấn đề con cái, quá đơn giản, cứ đi nhận đứa con nuôi là mọi chuyện êm xuôi ấy mà. Trên đời này thứ nhiều nhất chính là những đứa trẻ không cha không mẹ đang ở đâu đó chờ tình yêu thương của người khác!
Kết thúc cuối cùng đương nhiên là một happy ending rồi ~ ~
Hai năm sau.
"Mami, con về rồi đây ~ ~ ~ ~ ~ " Theo sau tiếng gọi, là một đồng chí nông dân toàn thân bụi bặm bước vào.
Mami Đan Nhất ngẩng đầu nhìn cậu nông dân một hồi, rồi lại cúi đầu tiếp tục chơi trò mặc quần áo cho búp bê.
Papa Đan Nhất ngước đầu ngó cậu nông dân một cái, sau đó cũng cúi đầu xuống tiếp tục đưa trang phục búp bê cho vợ.
Bé Dễ Thương kéo theo đôi tai dài dài của mình thủng thỉnh bước đến trước mặt nông dân, ngẩng đầu nhìn cậu, rồi giơ một chân sau lên, tưới nước vàng vàng lên chân cậu, sau đó lại thong thả chui về ổ gặm xương tiếp
Bạn đồng chí nông dân trong thoáng chốc suy sụp tinh thần, nhưng rồi như nhớ ra điều gì đó, trên môi lại nở nụ cười tươi rói:
"Cưng ơi ~ Cưng à ~ Anh về rồi đây ~ Quốc Quốc thân yêu ơi ~ ~"
Không ai đoái hoài đến cậu.
Lần nữa cậu lại rơi vào hố sâu suy sụp.
"Mami, Quốc Quốc đâu rồi?"
Mami Đan Nhất ngước mắt nhìn dáng vẻ thất vọng của anh chàng nông dân, nói:
"Vệ Quốc về cô nhi viện thăm viện trưởng rồi."
Nói xong cúi đầu xuống tiếp tục chơi búp bê.
"Về cô nhi viện?! Hôm nay về con còn muốn ôm ôm cưng ấy yêu yêu cưng ấy… sao cưng ấy không ở nhà đợi con chứ?!"
Mặt Đan Nhất ngập tràn bi phẫn.
Kể từ khi Vệ Quốc thi lấy được bằng thợ điện cao cấp vào hai năm trước, bèn đến công ty của papa cậu làm nhân viên kỹ thuật, có khi bận đến nỗi cả tuần lễ ở luôn trong công ty không về. Nên tuy rằng Đan Nhất đã về nhà ở nhưng vẫn không sao gặp anh thường xuyên được, cơ hội "thân mật" với nhau cũng giảm đi đáng kể.
Đến khi đồng chí Đan Nhất lên năm tư, bài tập nặng, chỉ còn cách ở trọ trong trường, lúc này Vệ Quốc cũng đã thi lên thợ điện đặc cấp, thăng lên làm "nhân viên kĩ thuật giao tế bên ngoài", từ đó, anh cũng trở thành người bay luôn, một tháng mà có đến hơn nữa là bay khắp thế giới làm việc. Hai người càng hiếm có cơ hội gặp mặt nhau.
Hôm nay cậu được nghỉ lễ, hí ha hí hửng chạy về nhà, kết quả là không gặp được người mà cậu muốn gặp, thế là thất vọng tràn trề, tinh thần cũng sụp đổ theo.
Đang trong lúc Đan Nhất than trách cuộc đời, cửa chống trộm lại lần nữa được mở ra.
Người đang bước vào không phải đồng chí Vệ Quốc mà cậu ngày mong đêm nhớ kia đó sao?
Vệ Quốc bước vào, liền thấy một cậu nông dân hai lúa đang đứng giữa nhà, chợt khựng lại…
Đến khi anh nhìn rõ đó là Đan Nhất, trong đầu liền nổi lên ý muốn lôi cậu ra đập một trận cho rồi.
Anh chưa kịp vung nắm đấm lên, thì có một bé con xinh xắn từ sau lưng anh ló đầu ra.
"Papa… ông chú quái dị toàn thân dơ hầy này là ai thế?"
Vệ Quốc xoay người lại ôm bé con vào lòng, thở dài bảo:
"Cực kỳ không may, người đó chính là mami con."
Nghe thấy động tĩnh, mami và papa Đan Nhất đã sớm chạy ra cửa, trông thấy bé con dễ thương. Mami Đan Nhất mặt mày rạng rỡ, cười tươi roi rói.
"Ây dô, bé con xinh xắn thế này từ đâu ra vậy, đáng yêu quá đi!!"
Vệ Quốc cười với mami. "Mami, đứa trẻ này là con nhận nuôi từ cô nhi viện đấy, mami xem…"
Cô bước lên một bước ôm lấy bé con, sờ soạng khắp người đứa trẻ xinh xắn.
"Tốt tốt tốt, từ nay về sau cháu chính là người của nhà họ Đan ta rồi nhé! Nào, kêu bà nội!"
Papa Đan Nhất cũng chen vào một chân.
"Ông nội nữa!!"
Đan Nhất đứng bên cạnh cố chen đầu mình vào, nở nụ cười rạng rỡ như vầng thái dương với bé con.
"Con gái ngoan… kêu papa!!"
Bé con nhíu đôi mày xinh, chu đôi môi xinh xắn nói:
"Con mới không gọi chú quái dị là papa! Nếu gọi thì cũng là gọi mami cơ! Hứ! Còn nữa, con là con trai! Không phải con gái!!"
"Được rồi, được rồi, nhanh gọi bà nội!"
"Cháu ngoan gọi ông nội đi!!"
"Con trai, con muốn gọi là mami cũng được…"
Hết