• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Khi cà chớn gặp cà chua
  3. Trang 4

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 3
  • 4
  • 5
  • More pages
  • 37
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 3
  • 4
  • 5
  • More pages
  • 37
  • Sau

Chương 1UKE XUẤT HIỆN

"Một khi cậu đã đến trường đại học của chúng tôi, thì phải hiểu rõ mọi điều về ngôi trường này." Đôi giày cao gót đỏ rực của người phụ nữ dằn trên mặt đường được lát gạch, phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch.

Lữ Vệ Quốc ngoan ngoãn đi theo sau "giày cao gót", cúi mặt thấp mày, vẻ như một chú cừu non vô hại.

"Trường chúng tôi là ngôi trường trọng điểm, xem trọng cả về nhân văn lẫn tự nhiên, nên hiển nhiên số người muốn thi vào chẳng phải là ít, mặt bằng trường lại càng không nhỏ. Khi bước vào đây có lẽ cậu cũng thấy rồi đấy, nội học viện chuyên dành cho sinh viên các chuyên ngành nghệ thuật cũng đã có tới năm tòa. Tòa ở phía đông là dành cho vũ đạo và thanh nhạc. Tòa hướng tây là của sinh viên học về nhạc khí. Bên phía nam thì là sinh viên về hội họa này, điêu khắc này. Nằm ở hướng bắc là phòng ăn, còn chính giữa là tòa nghệ thuật dùng cho các môn văn hóa. Cậu vẫn còn nghe đấy chứ?"

Chợt "giày cao gót" quay qua nhìn Vệ Quốc.

"Có mà, có mà." Vệ Quốc lập tức gật đầu lia lịa, trưng ra bộ mặt của một đứa trẻ đang ngoãn ngoãn nghe giảng.

"Giày cao gót" đưa mắt nhìn khắp lượt Vệ Quốc.

Bên dưới Vệ Quốc mặc một chiếc quần jean có thể tìm mua được ở bất kì đâu, thân trên là một chiếc áo sơ mi màu trắng ngắn tay sạch sẽ, đầu tóc không dài không ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, cao khoảng mét bảy mấy, bộ dạng hiền lành an phận, đặc biệt là nếu đem đi so sánh với bọn sinh viên học nghệ thuật, làm nghệ thuật gì gì đó, thì dáng vẻ này của cậu được "giày cao gót" cho điểm rất cao.

"Giày cao gót" quay người, tiếp tục đi về phía trước.

"Tòa nghệ thuật này có tổng cộng sáu tầng, từ tầng một đến tầng ba, mỗi tầng gồm chín phòng học, mỗi phòng có thể chứa khoảng năm mươi người học. Tầng bốn đến tầng năm mỗi tầng có ba giảng đường, chứa được một trăm năm mươi người lên lớp. Tầng cuối là cả một phòng luyện tập lớn, chuyên để các sinh viên ngành nghệ thuật luyện tập trước những ngày lễ của trường.

Mỗi phòng học đều có hai máy vi tính, một máy để lên lớp còn máy kia để dự phòng, các thiết bị máy chiếu khác cũng y như vậy. Ở mỗi phòng học, ngoài đèn thường sử dụng ra còn có đèn dùng khi cúp điện. Điều hòa của ba tầng dưới được điều khiển bởi hệ thống điều hòa trung tâm, còn tầng bốn, năm, sáu thì dùng loại treo tường bình thường.

Mỗi tầng có bốn nhà vệ sinh, toàn bộ đều được xây dựng dựa trên tiêu chuẩn của khách sạn bốn sao. Tại mỗi tầng có hai phòng nước, cung cấp nước tinh khiết và nước ép cả ngày."

"Giày cao gót" vừa đi phía trước vừa giới thiệu khái quát về tòa nhà cho Vệ Quốc nghe.

"Ơ, ừm, xin hỏi…" Vệ Quốc ngập ngừng mở lời

"Cậu có vấn đề gì ư?" "Giày cao gót" dừng lại, quay người qua khoanh tay nhìn anh.

"À, ừm, tại sao chỉ có nước tinh khiết với nước ép? Nếu như sinh viên muốn uống coca cola…"

"Coca Cola? Cái loại nước ngọt độc hại đó hả?" Giày cao gót phì cười. "Hơn nữa, sinh viên khoa thanh nhạc có thể uống nước có ga sao? Có nước ép cho chúng nó đã là may lắm rồi!"

Vệ Quốc lập tức im miệng không hó hé gì thêm.

Giày cao gót quay người tiếp tục bước đi.

"Mỗi tầng đều có một phòng điện, đương nhiên là có khóa. Phòng điện trung tâm của tòa nhà nằm ở tầng một, ngay kế bên phòng của lao công. Chín giờ hàng ngày, tòa nghệ thuật sẽ đóng cửa. Cổng sắt giữa hai tầng đều phải hạ xuống hết."

Có lẽ những gì cần nói đều đã giải thích hết, nên "giày cao gót" không nói tiếp, chỉ dẫn theo anh đi qua lại giữa các tầng.

Vệ Quốc theo sát sau "giày cao gót", vừa đi vừa nhìn quanh quất quan sát xung quanh.

Cả hai đi đến tầng bốn, giảng đường đang trong giờ dạy. Qua lớp cửa sổ phía trước, có thể thấy một ông lão râu bạc đang khoa tay múa chân giảng điều gì đó. Rồi lại nhìn xuống những người bên dưới, Vệ Quốc suýt nữa té bổ chửng — những cái đầu đủ bảy sắc cầu vồng, trừ màu đen ra, thì màu gì cũng có.

Mấy người ngồi hàng đầu còn nghe giảng nghiêm túc, nhưng những sinh viên dãy sau ấy à, đứa thì gật gà gật gù ngủ, kẻ thì đánh bài đánh bạc. Ngoài ra, có cả mấy đôi đang ôm hôn nhau nồng nhiệt.

Vệ Quốc thở dài đánh thượt. Nếu đi học, chắc chắn anh sẽ là học sinh gương mẫu ngồi ngay bàn đầu.

"Giày cao gót" dẫn Vệ Quốc đi hết một vòng quanh tòa nhà cũng tốn mất nửa tiếng đồng hồ. Khi đến góc cua cầu thang ở tầng một, "giày cao gót" chợt đứng lại.

Vệ Quốc đưa đầu ra ngó nghiêng. Ái chà, thì ra là nơi ở của lao công.

Trong cái tòa to lớn đông đúc người này, ngay đến cầu thang cũng chẳng nhỏ hẹp. Nếu như ở những nơi khác, phía dưới góc cua cầu thang cũng chỉ có năm sáu mét vuông, thì ở đây có đến mười bốn mười lăm mét vuông chứ chẳng vừa. Ở ngay đó xây một cái phòng nho nhỏ, trên cửa dán một tờ giấy trắng, phía trên ghi hai chữ: lao công.

"Giày cao gót" chỉ căn phòng nhỏ, bảo với Vệ Quốc:

"Sau này cậu sẽ ở đây."

"Giày cao gót" lấy ra một chìa khóa: "Đây là chìa khóa phòng, cầm lấy, nhưng chỉ có duy nhất chìa này thôi đấy, làm mất thì chẳng vào được phòng đâu đấy."

Vệ Quốc vội vàng cất đi, nhủ bụng, nhất định phải tìm thời gian rảnh đi đánh thêm mấy chìa nữa mới được.

"Giày cao gót" lại bảo tiếp: "Còn những chìa khóa khác đều để trong phòng cả rồi. Đồ nội thất trong đó cũng có đủ. Cậu dọn dẹp chút xíu là có thể ở được."

Vệ Quốc gật đầu, trong lòng biết rõ cái được gọi là nội thất, cũng chỉ là một số đồ dùng đóng bằng gỗ mà thôi.

"Cậu đã rõ công việc của mình chưa?" "Giày cao gót" hỏi.

"Đã rõ, đã rõ."

Vệ Quốc gật đầu, xòe bàn tay ra đếm từng ngón từng ngón một.

"Sáng sáu giờ mở cửa, mở điện; tối chín giờ đóng cửa, tắt điện. Mỗi ngày quét dọn phòng vệ sinh hai lần. Một tuần kiểm tra các thiết bị điện, còn… còn…"

"Còn phải luôn luôn chú ý đến phòng nước, nếu hết nước thì phải mau chóng thay vào!!!" "Giày cao gót" bổ sung. "Nếu có việc nào không làm tốt, khiến mọi người than phiền, thì cậu cũng chẳng cần đến nhận lương nữa đâu, rõ rồi chứ?"

Vệ Quốc lật đật gật đầu dạ vâng, nhưng trong lòng thì bĩu môi khinh khỉnh.

"Giày cao gót" lại dặn dò thêm mấy câu, rồi hối hả rời đi.

Vệ Quốc bước ra cửa tòa nhà để lấy hành lý sau đó thủng tha thủng thỉnh bước vào phòng.

~~~***~~~

Căn phòng nhỏ giống y như trong tưởng tượng, chẳng có gì cả, hơn nữa còn phảng phất một mùi rất chi là kỳ lạ.

Nhưng có nơi để ở mà không phải tốn tiền trọ, Vệ Quốc cũng thỏa mãn rồi.

Căn phòng mười lăm mét vuông này được chia làm hai phần. Một phần ngay phía dưới cầu thang, vừa đủ để đặt một chiếc giường, phần còn lại thì từ góc ngoặt dư ra, làm phòng ngoài, bày các vật dụng khác.

Vệ Quốc mang hành lý đặt ở bên ngoài, đi vào trong thấy chiếc giường, phát hiện ra rằng cái giường bằng gỗ đó đã mục nát hết do ẩm ướt, không thể dùng được nữa. Anh bèn quyết định chốc sau sẽ qua bên ký túc xá xem thử, ở đó thế nào cũng sẽ có những chiếc giường bỏ không.

Vệ Quốc đi ra phòng ngoài, nhận thấy bàn ghế cũng chẳng được sạch sẽ mấy cho cam, xem ra ngay cả các thứ này cũng không dùng được nữa rồi.

Không nghĩ ngợi nhiều, anh đi hứng một thau nước bắt đầu lau dọn phòng ốc.

Rác rưởi mà Vệ Quốc quét ra chất thành một đống to tướng. Sau khi lau xong sàn, anh mới ngạc nhiên phát hiện ra một điều là, không ngờ ngay cả căn phòng nhỏ này của anh cũng được ốp gạch men. Ban nãy do bên trên sàn nhà bị phủ một lớp bụi dày đặc nên anh nhầm tưởng rằng nó là xi măng ấy chớ.

Dọn dẹp cũng được tương đối rồi, thấy thời gian còn sớm, anh quyết định đến ký túc xá.

~~~***~~~

Anh giải thích cho bác bảo vệ ký túc xá về chuyện của mình. Đối với cái bọn ăn mặc kì quái dị hợm được gọi là sinh viên nghệ thuật của trường, ông vốn chẳng ưa gì, cứ thấy chướng tai gai mắt sao sao ấy. Vì vậy khi ông thấy một nam sinh ăn mặc gọn gàng tươm tất thế kia, tuy Vệ Quốc đã hai mươi sáu tuổi rồi, đương nhiên thích lắm, bèn chủ động dẫn anh đến "kho báu" cất đồ của mình, để Vệ Quốc tự chọn lấy đồ đạc.

Người già mà, nên thường có thói quen thế này, gặp món đồ nào cũng đều cảm thấy cái đó tốt, không nỡ vứt đi thứ gì cả. Ông trông coi ký túc xá này cũng được sáu, bảy năm rồi, mỗi năm sinh viên tốt nghiệp đều quăng lại hàng đống thứ không dùng đến nữa. Ông lão mỗi năm lựa qua lựa lại nhặt nhạnh các thứ, đồ đạc gom góp lại cũng chẳng ít ỏi gì. Tất cả đều được cất trong một gian phòng ngủ nhỏ để trống không dùng. Từ trước đến nay cứ mãi lo nghĩ chẳng biết khi nào mới có dịp dùng đến. Giờ tốt rồi, Vệ Quốc vừa tới là đã có thể mang ra dùng rồi còn gì.

Khéo sao mấy năm trước ký túc xá đổi giường mới, còn dư lại một chiếc giường sắt. Cái giường sắt ấy vẫn còn tốt chán, phía dưới giường có hai ngăn nhỏ và một ngăn lớn, vừa hay có thể dùng để cất giữ quần áo tất vớ gì đó.

Ga giường và mền cũng có cả một đống, tuy hơi ẩm ướt, nhưng chỉ cần giặt giũ phơi khô là có thể dùng được. Thế là Vệ Quốc bèn cuỗm luôn vài cái còn tốt tốt mang về dùng.

Tuyệt nhất là còn luôn nguyên một bộ vật dụng trên giường, từ áo gối, nệm, mền mùng cho đến ga giường đều có đủ, nhưng đều mang hình gấu Winnie. Trên nền xanh lá, Winnie cùng bạn bè đang đi dã ngoại, trên đầu cả bọn là một chú ong bay tới bay lui. Cả bộ vật dụng đó chẳng đến nỗi nữ tính lắm. Được cái Vệ Quốc cũng không ghét gấu Winnie, đặc biệt là đối với quái vật Shrek. Ngặt một điều là ở chính giữa ga giường ấy có một vệt máu tối màu không to không nhỏ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy. Vệ Quốc nghĩ bụng, chắc là một nữ sinh nào đó đã từng dùng ga giường này rồi.

Hộp đựng đồ nền trắng hoa văn gồm năm cái, Vệ Quốc thấy nó trang nhã nên cũng lấy luôn.

Còn có tủ giường hai ngăn, bàn ghế cùng bộ với giường sắt, móc dán tường chưa mở, đôi dép lê vải bông mềm, đồng hồ treo tường hình mặt cười màu vàng, đồ chặn sách, hộp đựng bút bằng thép dạng lưới, kệ sách có thể đóng trên tường, rèm cửa có hoa văn như hình xếp, bảng đen nhỏ, tủ áo vải nhỏ gọn… Tóm lại Vệ Quốc đã "thu hoạch" được không ít thứ để mang về.

Khi ra về, thấy bên cạnh đặt một chiếc đèn bàn nhỏ có hình dạng đứa trẻ nhỏ tay nắm lấy sinh thực khí nho nhỏ màu đỏ của mình, mặt anh đỏ bừng, rồi quơ tay vớ lấy, kẹp dưới nách đem về luôn.

~~~***~~~

Về đến phòng, anh dọn mấy cái bàn ghế tủ giường đã cũ nát đi, sau đó lắp ráp mấy thanh sắt thành chiếc giường, mang tất vớ bỏ vào ngăn tủ nhỏ phía dưới gầm giường, còn ngăn kia thì để những thứ như quần áo lót. Ngăn lớn thì chứa đại loại mấy thứ chẳng hạn như áo bông, áo len…

Đặt nệm lên giường, còn chăn gối và cả bộ vật dụng kia phải mang đi giặt giũ thì mới dùng được.

Tủ giường đương nhiên được đặt bên cạnh giường sắt, chiếc đèn bàn nhỏ hình dáng đứa trẻ tay nắm sinh thực khí được đặt trên tủ giường, cắm điện, nhấn "chú chim" màu đỏ, thế là đèn sáng lên. Vệ Quốc mặt đỏ lựng, tay ấn tới ấn lui chơi cả buổi, sau đó mới thu dọn tiếp.

Trên tường đính mấy cái móc treo, rồi đặt một tấm gỗ lên trên đó, có thể dùng nó để bày sách. Còn bây giờ trên đó đặt cái hộp nền trắng hoa văn, dùng để chứa mấy vật dụng nhỏ nhỏ như dầu gội, kem bảo vệ tay... Đồng hồ treo tường mặt cười màu vàng thay pin mới chỉnh lại giờ được treo trên bức tường đối diện giường ngủ.

Tủ áo có hình chú nai bambi đặt ở góc phòng, quần áo được treo ngăn nắp trong tủ theo thứ tự từ ngắn đến dài. Phẹc mơ tua cửa tủ kéo cái xoẹt, vậy là xong, vô cùng gọn gàng.

Rèm cửa có kiểu dạng hình xếp treo trên cửa ra vào ở giữa phòng trong và phòng ngoài.

Tại phòng ngoài, đặt một cái bàn sát cạnh bức tường, một bên để đồ chặn sách, một bên để hộp đựng bút. Phía dưới bàn là chiếc ghế cùng bộ.

Chiếc bảng đen nhỏ treo ở một bức tường khác, dùng để ghi chú.

Gắn những cái móc dính lên tường, treo tất cả chìa khóa lên đó.

Thu dọn thêm chút xíu.

Thế này mới giống chỗ để người ở chứ.