Trong cái trường này, không ai là không biết đến Đan Nhất.
Đan Nhất là hội trưởng hội nghệ thuật học sinh trường, bề ngoài đẹp trai tuấn tú, thành tích trong học viện thuộc hàng nhất nhì. Nhưng đó đều không phải lý do khiến tên tuổi cậu nổi danh như cồn. Cậu nổi tiếng chỉ bởi vì một nguyên nhân duy nhất.
Một nguyên nhân rất cá tính.
Cậu là người theo nghệ thuật hành vi.
Nghệ thuật hành vi, hay còn gọi là nghệ thuật hành động, nghệ thuật thân thể, nghệ thuật trình diễn… cách gọi phổ biến ở nước ngoài hiện nay là performance art. Đó là trong quá trình biểu diễn hành vi, người nghệ sĩ sử dụng thân thể của chính họ làm nguyên liệu cơ bản thông qua sự thể nghiệm của bản thân người nghệ sĩ đó nhằm đạt đến sự giao lưu giữa người với vật và môi trường xung quanh, đồng thời thông qua sự giao lưu đó hòng truyền đạt những thâm ý không thuộc về thị giác thẩm mỹ.
Lấy Đan Nhất làm ví dụ vậy. Tuy cậu học ngành điêu khắc, nhưng so với việc đem một khối đá ra đục đẽo thành hình dáng con người, thì cậu lại thích lấy bột thạch cao trét lên người rồi sau đó đóng vai thành một bức tượng điêu khắc hơn.
Cậu thường xuyên xuất hiện ở mọi ngõ ngách xó xỉnh trong trường, đầu đội vòng nguyệt quế như đấu sĩ Hy Lạp. Nhưng trên thực tế, người ta thấy cậu giống người hầu Hy Lạp hơn.
Để biểu đạt sự thiếu thốn tinh thần của con người, có khi cậu sẽ ăn vận đồng phục của "Cái bang" đi học. Nhưng để cho sự mô phỏng được chân thật sống động, cậu cố tình không tắm gội nhiều ngày. Kết quả là bị mọi người hè nhau vứt vào bồn tắm vì chịu không thấu "hương thơm" bốc ra từ người cậu.
Tóm lại, bởi cái sở thích nghệ thuật hành vi ấy, mà toàn trường này không ai là không biết đến Đan Nhất.
Cũng vì nghệ thuật hành vi này, dù rằng ngoại hình cậu đẹp trai vô cùng, ngầu không thể tả, nhưng đến nay cậu vẫn lẻ bóng cô đơn.
Đương nhiên, ngoại lệ vẫn có đấy. Đan Nhất từng quen với một nữ sinh. Cô nữ sinh đó thích nhất là dùng tay dí vào trán cậu, nũng na nũng nịu bảo: "Thấy ghét hà, cái đồ biến thái như anh ấy à!!!"
Cậu ngất ngây đắm chìm trong giọng nói phụng phịu ấy, cảm thấy đó là âm thanh hay nhất trên cõi đời này.
Sau khi quen nhau được một thời gian, Đan Nhất cảm thấy cậu với cô nữ sinh đã đạt đến một sự hòa hợp gắn kết về tinh thần. Thế là vào một ngày đẹp trời, cậu mang theo một đống băng gạc đến, tỏ ý muốn cô bạn gái cùng cậu cởi bỏ hết quần áo rồi lấy băng gạc quấn quanh người giả làm quái nhân cương thi, sau đó tay nắm tay cùng nhau đi dạo phố. Đan Nhất muốn thông qua cách này để biểu đạt sự hủ bại về tư tưởng của loài người.
Cô bạn gái đương nhiên là không đồng ý (người bình thường thì ai mà đồng ý nổi). Cô ấy ném đống băng gạc đó vào người cậu, rồi bực tức hét to:
"Đi chết đi! Cái đồ biến thái chết tiệt kia!!"
Vậy là hai người tự nhiên chia tay nhau. Tâm hồn thơ ngây trong sáng của cậu đã phải hứng chịu một cú đả kích nặng nề, không gượng dậy nổi.
Lại một lần nữa cậu trở thành chàng hoàng tử cô đơn.
Thế rồi sau đó Đan Nhất dồn hết thời gian vào việc học, cắm đầu cắm cổ mà học. Cậu vốn đã thông minh, giờ lại cố gắng chăm chỉ nên thành tích đương nhiên ưu tú hơn hẳn.
Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập.
Về sau vì thành tích của mình mà cậu bị lôi vào hội học sinh, ngày ngày cố sống cố chết vì dân phục vụ. Và do tham gia vào hội nên hành vi của cậu bị buộc phải gò ép vào khuôn khổ, thời gian mà cậu có thể tiến hành hành vi nghệ thuật giảm đi đáng kể. Đương nhiên là cậu vẫn kiên trì ít nhất một tháng phải tiến hành một lần nghệ thuật hành vi. Chỉ cần một năm mười hai lần thế này thôi cũng đủ để cậu nổi danh khắp trường rồi.
Đan Nhất lại chẳng có sở thích nào khác, vào những lúc rỗi rãi không chuyện gì làm cũng chỉ có thể lấy việc học ra chơi, nên thành tích của cậu càng vượt trội hơn…
Đến cuối cùng, gần như cậu đi đến đâu cũng có thể nghe người khác chỉ vào cậu mà nói:
"Nhìn thấy chưa, đó là anh chàng số một của học viện nghệ thuật đó. Không những thành tích số một, thiên phú về nghệ thuật số một, mà ngay cả ngoại hình cũng số một luôn."
Tiếp đó sẽ có một người ra vẻ tỉnh ngộ ồ lên bảo:
"A, nếu không vậy thì sao tên cậu ấy là Đan Nhất được."
Trên thực tế, cậu tên Đan Nhất hoàn toàn không phải vì lý do này cũng không phải vì nguyên nhân kia. Dù gì thì ba mẹ cậu cũng không thần thông quảng đại đến nỗi khi cậu còn là em bé sơ sinh đã dự đoán trước tương lai cậu sẽ có ngoại hình số một, thành tích số một, thiên phú số một. Nguyên nhân cậu được đặt tên "Đan Nhất" đơn giản như đang giỡn, vì chữ "Đan" có tám nét, cộng thêm một nét của chữ "Nhất" là vừa khéo đủ chín nét, may mắn1 .
Ấy thế mà cậu đã lớn chừng này rồi vẫn không có ai hiểu được tấm lòng ba mẹ cậu, vậy nên cậu đã buồn rầu suốt hai mươi năm nay thay cho ba mẹ mình. Nói cách khác, cậu giờ đã hai mươi cái xuân xanh rồi.
Suốt hai mươi năm nay, thế giới không có ai thấu hiểu được nghệ thuật hành vi của cậu cũng y như một thế giới mà không một ai hiểu thấu được ý nghĩa của cái tên cậu. Buồn thay!
Cậu thực sự rất muốn nghe một người nào đó chỉ vào cậu và bảo rằng: "Cậu có biết tại sao anh ấy tên là Đan Nhất không? Bởi vì anh ấy là người đầu tiên theo nghệ thuật hành vi ở trường chúng ta đó."
Buồn nỗi con người đó hiện giờ vẫn chưa xuất hiện.
Rất nhiều người đều cho rằng nghệ thuật hành vi là những chuyện mà kẻ điên mới làm, nhưng cậu vẫn cứ thấy đó là một chuyện có lợi cho dân cho nước lắm lắm. Cậu trước giờ vẫn âm thầm chờ đợi cơ hội để chứng minh điều đó.
Cuối cùng, cơ hội đó đã đến.
Khi mà mọi người đều đang lên lớp, Đan Nhất len lén chuồn ra ngoài, lỉnh vô phòng vệ sinh nữ.
Không phải cậu đi làm biến thái đâu, mà là đi bắt biến thái đó.
Cậu đọc trên báo chí, nghe nói trong rất nhiều phòng vệ sinh nữ của trường đại học có biến thái, thế là cậu nghĩ, không biết trường mình có biến thái không nhỉ? Tuy rằng Đan Nhất trước giờ chưa từng nghe các bạn học nữ trên lớp nói phòng vệ sinh trường có biến thái. Nhưng theo nhận định của cậu thì biến thái ở khắp nơi nơi, không đâu là không có, biến thái tiềm ẩn trong tim mọi người. Mỗi người đều có khả năng trở thành biến thái.
Để có thể bắt được loại biến thái tiềm ẩn ấy, cậu quyết định đến phòng vệ sinh nữ ngồi ôm cây đợi thỏ.
Mọi người đều trên lớp học, nên đương nhiên phòng vệ sinh không một bóng người. Sau khi đã thuận lợi lẻn vào trong phòng vệ sinh nữ, cậu bắt đầu lột sạch sẽ đồ đạc trên người.
Cởi áo ra, gấp lại để một bên. Quần tuột xuống, cũng gấp lại để một bên. Đương nhiên là không thể mang quần lót rồi, nên cũng cởi ra xếp một bên.
Nói thực, Đan Nhất là người theo chủ nghĩa hành vi bảo thủ. So với những kẻ theo chủ nghĩa hành vi khác cứ trần như nhộng mà đi nhong nhong ra đường, cậu quả thực là một người theo phái bảo thủ. Chí ít thì dẫu có lõa lồ thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ quấn một tấm khăn be bé ngang eo để làm nhiệm vụ che chắn. Đương nhiên, sự vật phát triển là từ biến hóa mà ra, nên khi cậu giả làm người Hy Lạp hay người nguyên thủy, thì chiếc khăn be bé xinh xinh đó cũng hóa thành lá cây hoặc da thú tương ứng.
Hôm nay, cậu quyết định sẽ đóng vai bức điêu khắc "The Thinker" của Rodin. Tuy rằng "The Thinker" là lõa thể, nhưng cậu tin rằng, mấy gã biến thái nhìn trộm chắc chắn sẽ không chú ý ở eo của "Người Suy Tư" có thêm một chiếc khăn lông be bé hay không đâu.
Nếu như muốn sắm vai cho thật giống, tất nhiên là không thể để "màu nguyên gốc" như thế mà ra diễn được. "The Thinker" là bức tượng bằng đồng. Cậu vốn muốn thoa lên người một lớp màu đồng, nhưng thùng màu đồng lại để ở văn phòng hội học sinh mà cậu đã phải tốn thời gian rất lâu để phối màu ấy, không may đã bị hội trưởng hội học sinh Bạch Lam trưng thu mất rồi. Chẳng đặng đừng, cậu chỉ còn cách dùng tạm màu vàng kim để thay thế thôi.
Thế là, sau nửa giờ đồng hồ, trong phòng vệ sinh nữ thuộc tầng ba của tòa nghệ thuật chính thức xuất hiện một bức tượng "The Thinker" toàn thân màu vàng kim với một chiếc khăn lông be bé xinh xinh được quấn ngang eo.