• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Khi cà chớn gặp cà chua
  3. Trang 6

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 5
  • 6
  • 7
  • More pages
  • 37
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 5
  • 6
  • 7
  • More pages
  • 37
  • Sau

Chương 3CUỘC ĐỐI ĐẦU TRONG PHÒNG VỆ SINH NƯ

Rốt cuộc Vệ Quốc cũng đã biết cái trường này lắm tiền nhiều của đến mức nào rồi.

Chỉ cần xem qua phòng vệ sinh của nó là biết ngay. Phòng vệ sinh bốn sao, mỗi cái chiếm đến năm mươi mét vuông, nền đất được phủ bằng lớp gạch men đen tuyền, bóng loáng.

Phòng vệ sinh nữ được chia thành hai khu, khu ngoài dùng để rửa tay trang điểm, khu trong dùng để vệ sinh. Khu trong được chia làm hai bên, một bên là hố xí còn bên kia là bồn xí. Phòng vệ sinh nam thì chia ra ba khu, khu chính giữa dùng để tiểu tiện.

Hệ thống xông nước dùng cảm ứng tia hồng ngoại , chỉ cần đứng dậy là nước sẽ tự động được xông ngay lập tức.

Chủ đề của phòng vệ sinh ở mỗi tầng đều không giống nhau. Đến tận giờ, Vệ Quốc đã trải nghiệm qua thủy mặc Trung Quốc ở tầng một và tranh sơn dầu Tây phương của tầng hai. Giờ đây anh tràn đầy tò mò đối với chủ đề tại tầng ba.

Ngay giây phút Vệ Quốc đẩy cánh cửa phòng vệ sinh nữ bước vào và trông thấy một bức tượng toàn thân màu vàng kim, anh không lấy làm kinh ngạc mấy. Toàn bộ sự cảm thán của anh đều đã được lưu lại tại bức "Vạn mã cuồng bôn" của Từ Bi Hồng ngay cửa phòng vệ sinh tầng một và "Mona Lisa" của De Vinci ở tầng hai rồi.

Vậy nên anh chỉ khẽ đưa mắt liếc nhìn về phía "The Thinker" vàng kim của chúng ta rồi thôi, sau đó tất tả chạy vào khu trong.

Anh vội vã chạy vào khu trong là vì muốn xem xem trong mỗi gian riêng của phòng vệ sinh có những gì.

Do chủ đề của tầng một là thủy mặc Trung Quốc, nên trong mỗi gian riêng đều có một bức họa tráng men sứ, từ tôm của Tề Bạch Thạch cho đến trúc của Trịnh Bản Kiều, số lượng không ít, nhưng cũng gọi là đã tôi luyện cảm xúc của anh được đôi chút. Còn tầng hai là tranh sơn dầu Tây phương, đại đa số là tranh tôn giáo, từ "Sistine Madonna" đến "Virgin of the Rock".

Mang những thứ thần thánh như thế bày trong phòng vệ sinh, vậy mà cũng dám nghĩ ra cho được.

Đợi đến khi Vệ Quốc lên tầng ba thấy tượng điêu khắc toàn thân vàng kim, bèn nghĩ rằng chủ đề của tầng này ắt hẳn là điêu khắc đây (mà đúng là điêu khắc thật). Nên anh tò mò muốn biết làm sao có thể đặt cả bức tượng như thế vào mỗi gian riêng của phòng vệ sinh được, thế nên vội vội vàng vàng chạy vào khu trong tìm hiểu thực hư.

Nhưng vấn đề là việc anh vội vã chạy vào trong như thế, đã khiến Đan Nhất càng khẳng định suy đoán của cậu.

~~**~~

Đan Nhất vẫn có tư duy bình thường đấy nhé. Khi cậu thấy một người mặc một cái áo to màu xanh thẫm, trên đầu đội một cái mũ xanh thẫm, mặt mang một khẩu trang cũng xanh thẫm nốt, và trong tay cầm một cây chổi lau, phản ứng đầu tiên của cậu đối với người này không phải là "biến thái", mà là "lao công quét dọn" (người bình thường đều có phản ứng này), nên cậu không động đậy, chỉ dùng đuôi mắt quan sát người kia.

Nhưng càng quan sát cậu lại càng cảm thấy không đúng. Tuy khẩu trang che gần hết khuôn mặt của người ấy, nhưng thông qua một nửa khuôn mặt phía trên được lộ ra, vẫn có thể nhìn ra được, đó là một nam thanh niên. Đan Nhất từng gặp vài lần người lao công (trước) của tòa nhà này. Cậu nhớ rõ ràng đó là một ông bác khoảng hơn năm mươi tuổi. Vì vậy mức độ cảnh giác mà cậu dành cho người nam nhân xuất hiện trong phòng vệ sinh nữ kia càng thêm tăng cao.

Người nam thanh niên ấy chẳng buồn nhìn cậu nhiều, cứ thế đi thẳng vào khu trong, kẻ đó không hề la to "Bên trong có người không?", dáng vẻ lại còn gấp gáp hối hả thế kia. Vậy nên Đan Nhất chắc mẩm rằng, gã này là kẻ biến thái ngụy trang thành nhân viên vệ sinh đây mà.

Đan Nhất thầm cười khẩy — Đồ biến thái chết tiệt, ngươi chờ chết đi là vừa!!

Trong lòng thuận tiện cảm thán, mắng người khác là "biến thái chết tiệt", đúng là sảng khoái quá đi mà.

~~**~~

Tượng điêu khắc tất nhiên là không thể bày trong từng gian của phòng vệ sinh rồi. Vậy nên khi Vệ Quốc mở từng cánh cửa của gian riêng thấy các bức tranh có hình tượng điêu khắc được in trên gạch men sứ, nỗi thất vọng nặng nề bèn dâng lên trong lòng anh. Nhưng anh không than thở gì lâu, nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, dù gì thì công việc vẫn phải làm thôi. Thế là anh cầm lấy chổi, bắt đầu quét dọn.

Đại khái trôi qua khoảng mười mấy phút, Vệ Quốc từ khu trong đi ra. So với tầng một và tầng hai, phòng vệ sinh tầng ba không được sử dụng nhiều cho lắm, tuy rằng phòng vệ sinh chẳng phải thuộc dạng bóng loáng không dính một hạt bụi nhưng vẫn có thể gọi là sạch sẽ, nên việc lau dọn không mất nhiều thời gian cho lắm.

Trông thấy Vệ Quốc đi ra, Đan Nhất lại lần nữa thầm cười nhạt: phòng vệ sinh rộng thế, sao có thể quét dọn xong chỉ trong vòng mười mấy phút cơ chứ? Tên biến thái này ngay cả giả trang cũng chẳng giả vờ cho tốt, bị ta bắt quả tang đúng là đáng đời.

Vệ Quốc bước đến bồn rửa tay bắt đầu dọn dẹp. Cái kệ đỡ bồn rửa là bức tượng ba mỹ nhân cao khoảng tám mươi centimet, ba người quay lưng lại với nhau cùng nâng một cái đầm nước, trên đầm nước là cá vàng phun nước. Cái đầm nước ấy chính là bồn rửa tay, còn cá vàng là vòi nước, trông trang nhã vô cùng. Vệ Quốc cúi thấp đầu cẩn thận chùi rửa, hoàn toàn không chú ý bức điêu khắc vàng kim đang di động.

Nữ sinh đều thích trang điểm sửa soạn, ba chiếc bồn rửa tay đều cáu bẩn, trong đó toàn những thứ như tóc tai. Bồn rửa tay này tuy trang nhã đẹp đẽ đấy, nhưng cũng y như các bồn rửa ở hai tầng dưới, đều có một điểm chung chí mạng là: nghẹt nước. Vậy nên những sợi tóc này không thể dùng nước xông đi, chỉ có một cách là dọn dẹp rồi mang đi vứt thôi. Vệ Quốc không mang theo bao đựng rác, chỉ có thể trực tiếp cầm lấy bằng đôi tay đang mang bao tay cao su. Nhưng cậu làm thế, lại khiến cho Đan Nhất vàng kim đang đứng sau lưng anh ngỡ rằng anh có sở thích thu thập tóc.

Đúng là gã biến thái ghê tởm!

Trong lòng Đan Nhất thầm đánh giá Vệ Quốc như vậy.

Ý, dưới đất có một cây lược!

Vệ Quốc trông thấy bên dưới bồn rửa tay có một cây lược sừng trâu, bèn cúi người xuống chuẩn bị nhặt lên thì bỗng thấy đằng sau lưng anh có một đôi chân màu vàng kim!!!

Tia mắt của anh men theo đôi chân đó ngước nhìn lên trên, liền trông thấy Đan Nhất vàng kim mà ban nãy vốn là một bức tượng đứng đằng kia!!!

~~**~~

Vệ Quốc vốn không tin ma quỷ thánh thần, nên khi trông thấy Đan Nhất thì phản ứng đầu tiên của anh không phải là "Có ma!!!" mà là:

"CÓ BIẾN THÁI !!!!"

Gặp phải biến thái thì phải làm sao?

Chạy!!!

Vệ Quốc hoàn toàn không nghĩ rằng mình có thể đánh lại Đan Nhất, nên phản ứng đầu tiên của anh là bỏ chạy. Anh ném những sợi tóc trong tay vào mặt Đan Nhất, thừa lúc cậu đương sững sờ thì nhanh chóng phi ra cửa, nắm lấy tay nắm kéo bật ra. Nhưng ngay khi anh vừa đặt chân bước ra ngoài thì bỗng dưng bị Đan Nhất kéo giật lại vào bên trong.

Đan Nhất là một người thích sạch sẽ, nên tất nhiên là cậu tuyệt đối không tha cho kẻ nhìn trộm biến thái dám ném mấy sợi tóc bẩn thỉu vào người mình. Vì vậy sau khi nhanh tay lẹ chân phủ sạch tóc dính trên người, việc đầu tiên cậu làm chính là báo thù. Thế là cậu một phát nắm lấy Vệ Quốc đương co giò chạy trốn kéo phắt lại vào trong phòng vệ sinh, đồng thời đẩy anh vào tường.

"Buông tay ra! Buông ra!!!!"

Vệ Quốc biết rằng trên đời này có kẻ bất kể đối phương là nam hay nữ đều "ăn" tuốt, anh không dám khẳng định cái người toàn thân rặt một màu vàng kim đang đứng trước mặt anh có phải là một trong số đó hay không.

"Buông tay? Không thể nào!!! Tên biến thái chết tiệt kia, dám cả gan ném tóc dơ vào mặt ta hả? Hửm? Cái đồ nhìn trộm biến thái!!!"

Đan Nhất vừa hét lớn mắng chửi trút giận, trong bụng lại thầm cảm thán: mắng người khác "biến thái chết tiệt" đúng là sướng gì đâu ý.

"Ngươi mới là kẻ biến thái! Đồ biến thái chết bầm! Buông ra! Buông ra mau!!"

Hai chân Vệ Quốc giẫy giụa kịch liệt muốn đá vào người Đan Nhất, nhưng lại bị cậu len vào giữa hai chân anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Quốc lập tức tái mét. Chiếc khăn bông be bé xinh xinh quấn ngang eo Đan Nhất không biết đã rơi ra tự lúc nào, thứ "đồ chơi" ở giữa hai chân cậu ép sát vào chỗ tương tự của Vệ Quốc.

"Nói cho tôi biết, anh là ai? Hửm?"

Trông dáng vẻ của Vệ Quốc bây giờ y như một con thú nhỏ quơ quào loạn xạ, Đan Nhất rất muốn bật cười. Chỉ thế này đã không chịu nổi, thế mà còn dám đi làm biến thái ư? "Gà" quá đi!?

"Làm quái gì tôi phải nói cho cậu biết chứ!!!"

Vệ Quốc cảm thấy ánh mắt của Đan Nhất như muốn xoáy sâu vào tận bên trong người mình, bèn ngoảnh đầu đi không nhìn cậu.

Một tay Đan Nhất ấn lấy đôi tay của anh, còn tay kia bóp lấy gương mặt của Vệ Quốc hòng buộc anh quay qua, bốn mắt nhìn nhau. Hai người hoàn toàn không nhận ra rằng tư thế hiện giờ của cả hai rất dễ khiến người khác suy tưởng lung tung.

Đan Nhất áp gần người Vệ Quốc, bèn ngửi thấy mùi thuốc khử trùng phảng phất trên thân người anh, cậu gật gù đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ.

"Mùi này… là bên Học viện Y đúng không? Hử? Nói xem, học ngành gì bên Học viện Y?"

"Tôi không phải sinh viên."

Tự biết phản kháng vô hiệu, hơn nữa thấy Đan Nhất vẫn chưa làm gì gọi là "hành động hạ đẳng" đối với anh (sự lõa lồ của thứ "đồ chơi" kia không nằm trong phạm vi khảo sát), nên cũng dần dần bình tĩnh lại, suy tính kế tẩu thoát.

"Không phải sinh viên? Chẳng lẽ là giáo viên ư? Đừng chọc cười nữa, giáo viên nào lại trẻ như anh cơ chứ?" Đan Nhất nhếch miệng cười. "Có lẽ anh cũng biết tôi là ai rồi chứ nhỉ? Tôi chính là Đan Nhất của hội sinh viên, hôm nay rình đây chính là để bắt kẻ biến thái như anh đấy. Khai mau, rốt cuộc anh là ai, đừng nghĩ rằng lừa được tôi đâu nhé. Chỉ cần anh thành thật, tôi có thể giúp anh nói tốt vài câu, trừ điểm hạnh kiểm thôi, chứ không thông báo toàn trường biết."

Vệ Quốc nghe những lời cậu nói, sực hiểu ra, dám cá cậu ta đang tưởng nhầm anh là biến thái chắc luôn.

"Hiểu lầm cả rồi," Vệ Quốc chau mày bảo. "Tôi không phải sinh viên cũng chẳng phải giáo viên gì, tôi chỉ là người quét dọn vệ sinh của tòa nhà này thôi."

"Quét dọn vệ sinh? Quét dọn vệ sinh làm gì có ai trẻ măng như anh? Người bác trước kia đâu?"

"Bác ấy đi rồi. Tôi là mới đến, không tin anh có thể xem qua thẻ công việc của tôi," Vệ Quốc nói.

Chẳng lẽ là mình hiểu lầm thật sao ta? Đan Nhất sững người: "Thẻ công việc của anh đâu?"

"Trong túi áo, bên ngực trái ấy." Vệ Quốc cúi xuống nhìn ngực mình trả lời, "trong túi của lớp áo bên trong."

Bàn tay vốn nắm lấy mặt của Vệ Quốc từ từ trườn xuống, tay luồn vào phía trong lớp áo của anh, mò mẫm hồi lâu.

"Không có, anh gài tôi."

Ngực của Vệ Quốc bị bàn tay của Đan Nhất mò tới mò lui mò riết có cảm giác luôn, anh vừa ngượng vừa tức bảo:

"Làm ơn đi, là bên trái ngực tôi! Chứ không phải bên trái của cậu!!"

"Ồ."

Đan Nhất cũng cảm nhận được đầu nhũ be bé của Vệ Quốc vì cái tay mò mẫm lung tung của cậu mà cương lên, có chút ngại ngùng đưa tay qua bên trái, vừa thò vào đã mò thấy một tấm thẻ cưng cứng. Bèn lấy ra xem, ái chà, quả nhiên là thẻ công việc, trong đó có cả ảnh chân dung của Vệ Quốc.

Trong hình Vệ Quốc cười trông trẻ măng, có vẻ non non gì đâu ấy.

Xem qua thẻ công việc, Đan Nhất mới biết là mình bé cái nhầm, vội vàng buông Vệ Quốc ra.

"Xin, xin lỗi!" Đan Nhất không biết phải nói gì nữa.

"Cậu là đồ ngốc!! Ai đời lại bắt biến thái bằng cách này chứ hả?!!" Vệ Quốc tức giận đùng đùng. "Trường ta có camera quan sát, đặt ngay phía trước cửa ra vào phòng vệ sinh nam nữ, thiệt là, sao lại đi dùng cái cách ôm cây đợi thỏ ngốc xít này chứ!"

"Camera quan sát?!" Đan Nhất trố mắt sửng sốt.

"Thì ở phòng học nhỏ trên tầng sáu ấy, đồ ngốc!!!" Vệ Quốc tức giận bảo. "Thôi được rồi, được rồi, bây giờ, cậu cút ngay cho tôi!!! Cái đồ biến thái chết bầm!!!"