• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Khi cà chớn gặp cà chua
  3. Trang 7

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 6
  • 7
  • 8
  • More pages
  • 37
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 6
  • 7
  • 8
  • More pages
  • 37
  • Sau

Chương 4SỰ KIỆN LÁ CẢI

Vệ Quốc cảm thấy cuộc đời mình vẫn có thể gọi là may mắn chán, chí ít hai mươi sáu năm qua vẫn chưa gặp phải sóng to gió lớn gì.

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, anh đi học nghề chuyên khoa điện, gặp được một thầy giáo tốt bụng. Người thầy đó đã hơn bốn mươi tuổi, rất giàu kinh nghiệm, không những dạy giỏi mà đối xử với mọi người cũng vô cùng nhã nhặn. Vệ Quốc là một đứa trẻ thông minh chịu thương chịu khó, nhận được sự yêu mến của thầy cô cũng là lẽ đương nhiên. Sau khi Vệ Quốc thi lấy bằng tốt nghiệp điện cấp hai, ông giúp anh đăng ký tham gia vào học lớp nấu ăn – lúc đó đang là một môn học hấp dẫn. Hơn nữa thầy có một người bạn là giáo viên dạy hàn nối, thế là anh cũng bái sư học luôn nghề gò hàn. Đến khi tốt nghiệp, người khác trong tay chỉ có một hai cái bằng, anh thì một hơi có đến ba cái: điện cấp hai, đầu bếp cấp một và hàn nối cấp ba.

Ra trường, anh vào làm đầu bếp cho một tiệm ăn không lớn cũng chẳng nhỏ, nhưng chỉ là một tên phụ bếp quèn bình thường chuyên nấu mấy món đơn giản, tuy nhiên cũng kiếm được kha khá. Trong quãng thời gian làm đầu bếp, anh không bỏ bê việc học điện và hàn nối. Một năm sau, anh thi đậu bằng điện cấp một, hàn nối cũng lấy được bằng cấp hai.

Hai năm sau anh lên làm đầu bếp chính, lương tháng bốn năm ngàn, cộng thêm anh chi tiêu tiết kiệm nên cũng tiết kiệm được một khoản kha khá. Không đến một năm sau, chủ quán cùng người yêu di dân sang Bắc Âu rồi kết hôn, định cư ở đấy luôn nên tiệm ăn bị đóng cửa. Chủ quán tự thấy có lỗi với mọi người nên chi thêm cho mỗi đầu bếp chính mười ngàn, phụ bếp mỗi người năm ngàn xem như là phí thưởng thêm, vậy nên coi như anh cũng kiếm được một mớ.

Mất công việc này rồi, anh cũng chẳng còn ham muốn nghề bếp núc nữa vì bản thân không thể nào chịu đựng hơn được nữa chuyện hàng ngày phải đối mặt với cái lò nóng hầm hập. Anh làm một số công việc lung tung leng beng, từ nhân viên tiếp thị đến quản lý sự vụ, rồi chuyển sang nhân viên chuyển phát nhanh đến đứng quầy tiếp tân. Sau đó lại thi thêm tấm bằng hướng dẫn viên du lịch, ngày ngày dẫn đoàn đi khắp nơi. Cứ thế anh lang bang được năm năm, cho đến khi nghe tin trường đại học nổi tiếng này hiện đang cần tuyển nhân viên điện, thế là lon ton chạy đến.

Anh không giống những người thợ ngoài kia chỉ có kỹ thuật không bằng cấp. Trong tay anh có tấm bằng điện cấp một và hàn nối cấp hai, người lại đứng đắn nên dễ dàng được trường nhận vào. Tuy lượng công việc nhiều nhưng kiếm được cũng kha khá, một tháng ba ngàn hai trăm tệ. Lại nghe nói tòa nghệ thuật anh phụ trách hiện đang thiếu một chân lao công, thế là anh bèn giơ tay xung phong đảm nhận luôn công việc lao công của tòa này. Tuy sáu trăm là một con số không nhiều nhưng cũng đủ cho anh chi tiêu, còn ba ngàn hai thì bỏ tiết kiệm. Đợi đến lúc anh muốn ổn định thì moi hết số tiền dành dụm được suốt mấy năm qua ra mua một căn nhà ở Ngũ Hoàn. Cuộc đời cứ thế trôi qua thôi.

Mấy dự định nhỏ nhoi ấy vốn đã tính toán đâu ra đấy rồi, nào ngờ việc anh đến ngôi trường này khiến cuộc sống từ trước giờ vốn bình yên của anh bị đảo lộn hoàn toàn. Mới ngày đầu làm việc đã bị người ta xem là biến thái, chặn lại trong phòng vệ sinh nữ, mấy ngày sau đó lại bị lôi lên mặt báo.

Vệ Quốc không nghĩ rằng mình là một kẻ sợ khó khăn, sợ sóng to gió lớn nổi lên trong cuộc đời, chí ít anh cũng đã nếm trải vị đời suốt bao nhiêu năm nay rồi, cũng chẳng có chuyện nào có thể khiến anh phập phồng lo lắng. Thế nhưng lần này thật sự đã khiến anh phải biến sắc.

Hiện giờ thứ đang trải ra trước mặt anh là tờ ‘Tuần san giải trí học đường’ vừa được phát hiện trong thùng rác, với tiêu đề trang nhất được in bởi mấy dòng chữ lớn sau:

"Số đặc biệt! Hội trưởng hội nghệ thuật Đan Nhất của trường ta cùng với một nam nhân A giấu mặt thần bí hò hẹn bí mật trong phòng vệ sinh nữ!"

Tiêu đề phụ là "Đan Nhất phải lòng biến thái!!!" Không những thế, bên dưới còn bồi thêm một tấm hình "ý tình nồng thắm" Vệ Quốc và Đan Nhất mắt nhìn mắt, mũi kề mũi, chỉ chút xíu nữa là môi kề môi luôn…

~~***~~

Tay cầm tờ "Tuần san giải trí học đường" mới nhặt được bên vệ đường, Đan Nhất xông vào phòng ký túc xá của hội trưởng hội tuyên truyền Từ Diễn Canh bằng tốc độ âm thanh.

Trong căn phòng nhỏ tối tăm của Diễn Canh, chỉ có ánh sáng trắng mờ mờ tỏa ra từ màn hình máy tính, Từ Diên Canh ngồi trước bàn máy, miệng phát ra những tràng cười vô nghĩa.

"Phư phư, ha ha, hô hô, há há, hi hi… hú hú hú hú!!!"

Trông thấy cái cảnh ma quái ấy, Đan Nhất giật thót người sợ hãi thụt lùi lại một bước, nhưng sực nhớ đến mục đích của mình đành ráng nuốt nước bọt, nghiêm giọng hét lớn:

"Tặc nhân mắt kính! Rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi!!!"

Vừa nói, cậu vừa ấn công tắc trên tường, sau một tiếng "kịch" đèn mở sáng choang.

Bị lóa mắt bởi ánh đèn sáng lóa, Từ Diễn Canh khẽ co rúm lại, trong lòng nghĩ "Là kẻ nào to gan dám xông vào phòng ta? Chán sống rồi ư?" Đầu vừa quay ngoắt qua bèn trông thấy Đan Nhất thân trên để trần, đầu nhũ vẽ mắt, trên bụng vẽ miệng, tay cầm chùy đinh, sắm vai đại đầu Hình Thiên2

"Ai da, đây không phải Đan Nhất đó sao?!!" Thấy Đan Nhất, Từ Diễn Canh cười nói. "Đại giá quang lâm, đúng là nhà tranh thêm sáng mà ~~ ."

Cái ngữ khí này, cái động tác kia, rõ là dáng vẻ của một má mì.

Đan Nhất ném tờ báo "Tuần san giải trí học đường" vào mặt Diễn Canh cái phạch, đỏ mặt tía tai hỏi:

"Nói mau! Rốt cuộc chuyện này là sao?

Diễn Canh là chủ biên của "Tuần san giải trí học đường". Bất cứ bài viết nào cũng đều phải thông qua hắn mới được đăng báo. Hắn đương nhiên biết rõ Đan Nhất tức giận là do bài báo có liên quan đến scandal của cậu vừa được đăng trên số báo mới nhất. Hơn nữa scandal đó còn do một kí giả đắc lực nhất dưới trướng hắn giao lên nữa mà.

Diễn Canh mở tờ báo ra, từ tốn lật trang, trong lòng không ngừng thầm khen chính mình. "Ây dô, ây dô, nhìn bài viết này nè, hay quá là hay! Trông tấm ảnh kia đi, đẹp lăm lắm! Xem nội dung ấy kìa, độc chưa nào!!!…"

"Nói xem, bài báo vô căn cứ này rốt cuộc là do ai viết hả!!!!" Đan Nhất tay hua hua chùy đinh, vẻ mặt hung hiểm.

Diễn Canh không nói, tiếp tục giở báo ra xem.

"Khai mau!" Đan Nhất sốt ruột, giận dữ hét to.

Hắn lúc này mới chịu đoái hoài đến cậu, khe khẽ mỉm cười, bảo:

"Tôi cũng có tinh thần nghề nghiệp nên cũng chỉ có thể nói với cậu một câu: muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm…"

Đan Nhất làm gì quan tâm đến lời nói càn của hắn, giơ chùy đinh chuẩn bị quất xuống, nhưng lại bị Diễn Canh chặn lại chỉ bởi một ngón tay.

"Cậu là người của hội sinh viên, chỉ cần cậu sử dụng một chút quyền lợi của bản thân, cậu không muốn người khác nói bậy thì ắt sẽ không có ai dám nói bậy tiếp. Nhưng cậu xem, người còn lại trong tấm hình thì thảm rồi. Bây giờ còn chưa biết người đó là ai. Nếu như để người khác biết được, không biết sẽ phải gặp những phiền toái gì nữa đây…"

Tuy rằng hành vi của Đan Nhất có chút quái dị nhưng cậu là một đứa trẻ hiền lành dịu dàng. Nghe những lời than thở thiết tha cảm động sướt mướt của hắn, trong lòng bỗng dưng thấy có lỗi. Lữ Vệ Quốc người ta chỉ là một nhân viên vệ sinh nhỏ nhoi, nhỏ nhoi, nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa, nhưng chết không cơ chứ, dưng đâu lại dính líu đến cậu. Cậu thì không nói làm gì, bị người khác nói ra nói vào, bất quá là mất mặt thôi. Nhưng người ta phải làm việc dài lâu tại đây, nếu vì những lời đồn thổi như thế mà mất chén cơm manh áo thì sao?

Vừa nghĩ đến đây, cậu lập tức quay người phóng ra khỏi phòng Diễn Canh hối hả chạy đi xin lỗi Vệ Quốc, ngay cả chùy đinh cũng quên mang theo.

Trông theo bóng dáng rời đi chỉ sau một lời nói của mình, Diễn Canh cười nhạt, những ngón tay thon dài cầm chùy đinh của Đan Nhất lên, nắm lấy hai bên, khẽ dùng sức. Một tiếng "rắc"vang lên, chùy đinh bị đứt làm đôi.

"Ai, tôi đã nói với cậu nhiều lần rồi mà, đừng có dùng xốp để làm đạo cụ chứ, thiệt tình…"

~~~***~~~

Lúc này, Vệ Quốc đang chăm chú đọc bài scandal, nội dung bài báo không ngoài việc suy đoán về quan hệ giữa anh và Đan Nhất, cộng thêm tấm hình Đan Nhất lõa lồ len vào giữa hai chân anh (làm lơ toàn thân màu vàng kim) và tấm hình một tay của Đan Nhất nắm chặt hai tay anh, còn tay kia len vào trong người anh (lại lần nữa làm lơ màu vàng kim), mối quan hệ "gian tình" của hai người rõ đã là giấy trắng mực đen chắc như đinh đóng cột rồi.

Kí giả của bài báo này ở cuối bài còn dự đoán trào lưu tương lai, mà cái trào lưu tương lai đó chính là tìm kiếm một nam nhân thân mặc áo xanh thẫm đầu đội nón xanh thẫm miệng mang khẩu trang xanh thẫm trong phạm vi toàn trường.

Vệ Quốc xoa xoa mày, thở dài, trong lòng không thôi gào thét: Tôi chẳng hề có hứng thú với tên biến thái vàng kim kia, không hề có hứng thú, thật sự là không có hứng thú mà, trời ơi ơi ơi ơi ơi !!!!!!!!!!!

Anh xoay người, tay cầm bộ đồng phục xanh thẫm mà anh đã mặc hôm đi làm vệ sinh ở phòng vệ sinh, rồi quơ lấy cây kéo, từng mảnh từng mảnh cắt nó thành vải vụn.

Anh xem nó là cái thứ "đồ chơi" của thằng con trai biến thái kia, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm ‘tan xác trăm mảnh’, tay cầm kéo cắt roẹt roẹt không hề ngần ngại, chẳng lưu tình xíu nào.

Trong lòng thầm mừng rỡ, may là mấy hôm trước, tất cả đồng phục của nhân viên vệ sinh đều đã đồng loạt được chuyển sang màu xanh lá.