Vệ Quốc tay cầm giẻ lau đi vào khu trong của phòng vệ sinh nam.
Một tuần lễ đã trôi qua kể từ sau vụ scandal đó. Trong suốt tuần lễ này, Vệ Quốc đã hoàn toàn cảm nhận được cái gọi là "người không bà tám, phí hoài tuổi xuân". Cơ hồ đi đâu anh cũng có thể nghe được mọi người xôn xao bàn tán về người nam nhân áo xanh thẫm, đầu đội nón xanh thẫm, miệng mang khẩu trang xanh thẫm có mối quan hệ "đặc biệt" với Đan Nhất. Đương nhiên, vì tìm khắp trường mãi không có kết quả nên độ ‘hot’ của vụ này dần dần nguội đi.
Vệ Quốc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mỗi lần nghĩ đến Đan Nhất là anh lại tức run người. Mấy ngày trước Đan Nhất xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng lõa lồ và hình mặt người kì quái vẽ trên người, cứ léo nhéo suốt nói là muốn xin lỗi, nhưng lại chưng ra cái vẻ mặt ngang tàng thách thức, thậm chí đến cuối cùng một câu "xin lỗi" cũng chưa chịu nhả ra. Đó mà là xin lỗi đó ấy hả? Rõ rành rành là muốn một lần nữa được lên báo lá cải thu hút sự chú ý thì đúng hơn.
~~~***~~~
Đan Nhất dạo gần đây buồn bực lắm lắm.
Bắt biến thái không thành, ngược lại còn bị lên báo. Xin lỗi tạ tội với người ta không xong, kết quả còn bị hiểu lầm là cậu muốn lần nữa bị đưa lên báo. Trở về ký túc xá với máu nóng bốc lên đầu, nhìn thứ gì cũng thấy chướng mắt, trong lúc tức khí thế là giận quá mất khôn, tay chộp lấy chiếc laptop hiệu Dell của mình ném thẳng ra ngoài cửa sổ… Hai hôm sau khi cần dùng máy tính mới sực nhớ ra vụ đó, liền chạy đi tìm lại nhưng kết quả đương nhiên là không tìm thấy rồi. Ngay đến bài tập mà giáo sư môn lịch sử nghệ thuật giao cho cũng là mượn máy của người khác để gõ.
Buồn bực không phải là phong cách trước nay của Đan Nhất!
Tinh thần phấn chấn lên nào!
Sau khi Đan Nhất điều chỉnh lại tâm trạng, liền tự nhủ "Fighting! Fighting!"3 , quả nhiên tâm trạng đã dễ chịu hơn nhiều.
Đi ngang qua phòng vệ sinh nam, bước chân của Đan Nhất chợt khựng lại, cậu quyết định bẻ ngoặt lượn vào trong.
Đan Nhất đi vào khu giữa của phòng vệ sinh nam chuẩn bị "thả nước", thì thấy giáo sư môn lịch sử nghệ thuật đang đứng trước bồn tiểu tiện kéo khóa quần chuẩn bị.
"Giáo sư? Đúng lúc thế!!"
"Đan Nhất? Em cũng đến đây ‘thả nước’ à?" Vị giáo sư già cười khà khà hỏi.
"Vâng!" Đan Nhất gật đầu đứng cạnh giáo sư, bắt đầu kéo khóa quần, sau đó dẫn "người anh em" của mình ra, vận vận khí, nước từ từ tuôn ra.
Vị giáo sư già liếc nhìn "người anh em" trong tay Đan Nhất, rồi lại nhìn "người bạn già" trong tay mình, trong lòng khe khẽ thở dài, quả là thời gian không chờ đợi ai. Nghĩ vậy, ông cũng từ từ vận khí, nước chầm chậm tuôn ra.
Tiếng nước rào rào.
Đúng là âm hồn không tan mà!
Vệ Quốc đương lúc lau sàn nhà thì nghe tiếng Đan Nhất bước vào khu giữa. May là anh đang ở khu trong, không lại đụng mặt nữa rồi! Đúng thiệt là, bây giờ người mà anh không muốn gặp nhất chính là Đan Nhất.
"Giáo sư, thầy đã nhận được bài làm của em chưa?" Bên đó vang lên tiếng của Đan Nhất.
"Không có, trong lớp chỉ còn mỗi mình em là chưa nộp thôi đấy," vị giáo sư già bảo.
Vệ Quốc thầm nghĩ: vậy thì cứ vô tư tặng trứng ngỗng cho cậu ta đi.
"Không thể nào, hôm qua em đã gởi cho thầy rồi mà!"
"Em gởi vào hộp thư nào của thầy?"
"Thì là cái mà hôm bữa thầy viết trên bảng đó thôi!"
"Ồ, sina đấy hả?"
"Không phải, cái khác kia!"
"Yahoo hả?"
"Cũng không phải!"
"Hotmail?"
"Không phải, không phải mà!"
"Rốt cuộc là cái nào hả?"
"Ai da, thì là cái baidu mà thầy viết trên bảng hôm bữa đó!!!"
"Baidu?… Đan Nhất, có phải em gởi bài làm cho thầy bằng tin nhắn trong diễn đàn baidu?"
"Dạ phải. Vì tin nhắn trong diễn đàn baidu có hạn chế số chữ, nên em đã phải gởi một lượt tám cái tin nhắn đấy!"
" = = + "
Lúc này, tiếng nước ngừng bặt, vang lên âm thanh của tiếng kéo phẹc mơ tuya.
"Thầy sao thế, giáo sư?" Sao tự dưng thầy không nói tiếp vậy nè ?! Đan Nhất cảm thấy kỳ lạ, sao giáo sư im lặng thế kia? Ban nãy rõ ràng không có chuyện gì cơ mà!
Vị giáo sư già không muốn tiếp tục đề tài này. Ông hoàn toàn không ngờ lại có người đi dùng tin nhắn diễn đàn baidu để nộp bài tập cơ đấy! Ông lập tức chuyển sang một đề tài khác không liên quan.
"…Đan Nhất, tên tài khoản của em là gì?"
"À, ‘Hãy cho tôi một ly nước quên tình’!" Đan Nhất nhanh nhảu trả lời.
" … Em gọi là gì?" Giáo sư tưởng mình nghe nhầm.
"Hãy cho tôi một ly nước quên tình!" Giọng nói vẫn rành rọt như thường.
"… " Vị giáo sư rơi vào câm lặng.
"Giáo sư, chẳng lẽ thầy chưa từng nghe qua bài hát này sao?" Đan Nhất liếc nhìn vị giáo sư thấp hơn cậu một cái đầu bằng ánh mắt kỳ quái, tằng hắng rồi hát.
Giọng hát đầy quyến rũ, nghe hay hay bùi tai gì đâu.
"…" Có nghe qua.
"Em biết một người học sâu hiểu rộng như thầy đây, chắc chắn từng nghe qua rồi!"
"… " Vị giáo sư lại lần nữa rơi vào câm lặng.
"Giáo sư, thầy có muốn biết nội dung bài luận em viết không?" Bỗng nhiên Đan Nhất hỏi.
"…" Sự im lặng lại bao trùm vị giáo sư đáng kính lần nữa. Hôm đó ông giảng về các tác phẩm theo chủ nghĩa hiện thực ở Pháp hồi thế kỉ 19, chú trọng giới thiệu về Jean-François Millet4 và Gustave Courbet5 . Hơn nữa trước khi hết tiết, ông còn nói rõ ràng là muốn sinh viên viết bài cảm tưởng về những gì liên quan đến bài học, đồng thời dùng ngôn từ của chính mình để nói về cuộc đời, tác phẩm của hai vị họa sĩ đó. Quả thật ông không biết Đan Nhất sẽ viết ra thứ gì có thể khiến ông vui mừng nổi đây.
"Em nói cho thầy biết nhé! Tựa đề bài luận của em là ‘Khuynh hướng đồng tính luyến ái của Millet và Courbet!’"
"…" Giáo sư chỉ còn biết trợn mắt ngửa cố ngó trời.
Đan Nhất không phát hiện thấy nội tâm của vị giáo sư già đang bị giày xéo dữ dội, vẫn cứ hăng say nói luyên huyên.
"Chẳng lẽ thầy không phát hiện ra sao? Millet và Courbet là một đôi đấy! Thầy xem, cả hai đồng thời là họa sĩ theo chủ nghĩa hiện thực của Pháp thế kỷ mười chín, danh họa của hai người họ, ‘The Gleaners’ của Millet và ‘The Grain Sifters’ của Gustave Courbet là liên tiếp nhau đấy! Sau khi gặt lúa xong thì chẳng phải là sàng lúa đấy sao?! Hơn nữa trong tên của họ cũng cùng có một chữ ‘e’!…"
Vị giáo sư cuối cùng không thể chịu đựng thêm được nữa, co giò chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Sau khi Đan Nhất rời khỏi phòng vệ sinh, Vệ Quốc mới từ trong khu trong từ tốn bước ra. Anh đã nghe rõ mồn một đoạn đối thoại giữa hai người. Anh có thể tưởng tượng ra được hình ảnh vị giáo sư già kia miệng sùi bọt mép mắt trợn trắng như thế nào khi bước ra ngoài. Nhưng anh cũng chỉ là một người tội nghiệp từng bị Đan Nhất ám hại qua, nên trong lòng chỉ có thể âm thầm bày tỏ sự kính trọng sâu sắc đến vị giáo sư đó mà thôi.
"Ah! Tiểu Lữ! Đợi một chút!" Một giọng nói tuy đã có phần lớn tuổi nhưng vẫn rất khỏe sang sảng vang lên.
Lữ Vệ Quốc quay đầu qua, trông thấy bác bảo vệ của ký túc xá tay đang cầm một túi nhựa đi về phía anh.
Vệ Quốc nở một nụ cười rạng rỡ với ông.
"Thưa bác, có chuyện gì à?"
Ông nhanh nhẹn chạy đến trước Vệ Quốc, cầm túi nhựa dúi vào tay anh, đảo mắt nhìn xung quanh, xác nhận không có ai mới mở miệng nói:
"Tiểu Lữ, vào buổi tối mấy ngày trước bác đang trực thì nghe ‘bộp’ một tiếng, bước ra cửa thì thấy thứ này nằm rớt ngay trước cửa ký túc xá, nghe âm thanh giống như là ai đó đem nó vứt từ tầng trên xuống ấy. Pin hay gì đó đều có đủ, lại còn tốt lắm chưa bị hư hỏng gì. Bác đợi mấy ngày nay mà vẫn không thấy ai đến hỏi, có lẽ không ai cần đến nữa nên bác đem cho cháu. Dẫu sao bác cũng không cần dùng nó. Bọn thanh niên như cháu cứ lấy nó chơi đi nhé! Dù gì cái này cũng là đồ đắt tiền, nếu có ai hỏi, cứ nói là không biết! A! Bác phải đi đây! Ký túc xá không thể không có người trông coi!"
Bô lô ba la tuôn ra một tràng, ông xoa xoa đầu Vệ Quốc, rồi hối hả rời đi.
Vệ Quốc nhìn theo bóng dáng ông, lại đưa mắt nhìn túi nhựa trong tay, nghĩ đây có lẽ là thứ gì đó quan trọng, bèn nhanh chóng quay về phòng.
Về đến phòng, mở túi nhựa ra xem, trong đó là một chiếc cặp đựng laptop màu đen.
Mở cặp ra xem, Vệ Quốc đờ người.
Bên trong là một chiếc laptop màu đen hiệu Dell vẫn còn rất mới.