Tuy mấy năm nay mức sống của Vệ Quốc cũng chỉ miễn cưỡng duy trì ở dưới mức trung bình, mỗi ngày chắt chiu khổ cực chỉ đủ sống nhưng anh vẫn có thể xem tivi và lên mạng.
Dell – tên nhãn hiệu mà dù Vệ Quốc không biết trong tiếng Trung nó đọc như thế nào nhưng trên tivi, tạp chí hay trên những bảng báo giá được đặt kế bên mấy chiếc laptop của hiệu này đều ghi những con số mà anh chẳng dám mơ tưởng đến.
Trong thâm tâm Vệ Quốc thì nó là thứ xa xỉ phẩm.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ từng nghĩ rằng mình sẽ có một cái máy tính. Giả dụ có đi chăng nữa thì cũng là sau khi anh sở hữu một căn hộ nhỏ ở Ngũ Hoàn và tuyệt đối không phải hiệu này.
Nhưng bây giờ thì anh đã sở hữu một cái, tuy không phải hàng mới tinh nhưng nói chung vẫn gọi là có. Chẳng tốn một đồng xu nào, laptop từ trên trời rơi xuống. Chuyện may mắn như vậy, thế mà anh cũng gặp được mới hay chứ.
Vệ Quốc hoàn toàn không nghĩ đến chuyện ai là chủ nhân của chiếc laptop. Nó có phải đồ vứt đi hay không, hoặc lỡ có khi nào người chủ muốn lấy lại không… Anh chỉ dùng đôi tay run rẩy ấy nhẹ nhàng lấy máy từ trong cặp ra, vuốt tới vuốt lui.
Bỗng dưng, anh đặt máy xuống, đứng phắt dậy đi ra phòng ngoài khóa trái cửa lại rồi trở vào bên trong cũng khóa nốt luôn, sau đó mới đặt máy tính lên giường của mình.
Mở nắp ra, khẽ khàng chạm vào nút mở nguồn.
Sau tiếng ‘vù vù’, laptop đã được khởi động.
Sau khi khởi động máy, Vệ Quốc cũng đã bình tĩnh trở lại.
Anh là dạng người tuy dễ bị kích động nhưng cũng rất nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.
Chiếc laptop này cũng ổn, hay nói đúng hơn là, nó rất tốt. Một thứ đắt đỏ đến thế, ấy vậy mà Vệ Quốc lại có được không phải tốn xu nào, không một xu nào! Vệ Quốc không cho rằng mình là người chính trực gì cho cam. Nếu như nhặt được mười đồng trên đường, chắc chắn anh sẽ chẳng nói chẳng rằng cứ tỉnh bơ nhét nó vô túi liền. Năm mươi đồng, thì đó sẽ là một số tiền kha khá. Một trăm đồng đồng, hẳn nhiên là vẫn bỏ vào túi tuy trong lòng có chút tội lỗi. Nhưng nếu như nhiều hơn thì anh chắc chắn sẽ đứng đó chờ để trả lại khổ chủ.
Từ đó suy ra, cái laptop này chính là một tài sản lớn, thuộc vào phạm trù anh bắt buộc phải đem trả lại khổ chủ.
Tuy làm thế thì hơi có lỗi với bác bảo vệ đã đem máy tặng anh, nhưng vẫn phải đem trả người ta thôi! Bất quá nói với người đó rằng bác bảo vệ đã nhặt được, bảo người đó đến cám ơn ông ấy vậy!
Trong khi anh đang miên man nghĩ ngợi thì máy đã được mở, cả mật mã cũng chẳng thèm cài, trực tiếp hiện ra màn hình Windows.
Vừa trông thấy màn hình desktop, trong đầu Vệ Quốc chợt trở nên trống rỗng trong vòng ba giây. Đợi đến khi anh vừa định thần lại và nhận ra người trên màn hình là ai, khóe miệng anh bèn cong lên nụ cười nhạt, tay tức thì quơ lấy cây gậy đập nát cái lương tâm đang giơ cao khẩu hiểu "vật trả cố chủ" đang còn trong trứng nước kia.
Trên màn hình desktop, bạn Đan Nhất của chúng ta đang trưng ra vẻ mặt "yểu điệu thục nữ" yếu đuối mong manh với đôi tai thỏ lủng lẳng trên đầu.
Không phải Vệ Quốc không hoài nghi chủ nhân thật sự của chiếc laptop này. Dù sao đi nữa, hình ảnh Đan Nhất phiên bản tai thỏ trên destop không chứng minh được điều gì. Hoàn toàn có khả năng là một fan nào đó của Đan Nhất dùng ảnh cậu ta làm hình nền desktop nhằm tự khuyến khích bản thân ngày ngày chăm chỉ học tập phấn đấu đi lên vì một tương lai tươi sáng bay cao và bay xa, tạm không tính đến khả năng cực thấp của giả thiết này.
Nhưng từ khi Vệ Quốc phát hiện trong ổ đĩa D có một thư mục được đặt tên là "vài tấm hình mình thích lắm lắm", và sau khi mở ra thưởng thức hết một đống hình chất lượng cao không dưới mấy trăm tấm về chân dung ngọc ngà của bạn Đan Nhất (Có những bức nhà quê hai lúa và cả những bức mơn mởn xuân tình như ‘thần Cupid trưởng thành’), Vệ Quốc đã hiểu thế nào là "người ở ác rồi sẽ gặp quả báo", laptop rơi vào tay anh, rõ đáng kiếp!
Mỗi ổ đĩa Vệ Quốc đều xem qua kĩ càng, hầu hết là những bức hình thiết kế được dựng lập thể do Đan Nhất làm, cũng có một số word. Đương nhiên là anh không mở ra xem, anh không phải loại người thích đi xâm phạm vào đời tư kẻ khác. Mò tới mò lui, anh thấy một tập tin trò chơi tên "Từ ngữ thay thế UU10016", mở ra xem toàn là những game lớn, nhưng toàn là trò xưa như trái đất, mới nhất cũng chỉ có Tiên Kiếm 4.
Vệ Quốc cụt hứng, vừa định tắt máy, bất chợt nhớ ra mình có thể lên mạng, trên mạng thì cái gì mà không có chứ? Hiện giờ trong căn phòng nhỏ của anh không có dây cáp, nhưng vẫn còn may, tất cả những máy tính trong tòa nhà này đều có nối mạng. Chỉ cần kiếm thời gian nào đó kéo dây vào phòng anh là xong ngay ấy mà.
Hai ngày sau, Vệ Quốc nhân lúc không ai chú ý bèn kéo dây cáp mạng vào phòng mình (cái này gọi là ăn cắp tài sản xã hội chủ nghĩa đó nha!), kết nối vào máy, soạt soạt soạt, thế là lên được mạng như thường, tốc độ lướt web cũng rất nhanh. Sau một hồi lang thang các trang web, Vệ Quốc cảm thấy hết hứng, lòng thầm nghĩ bản thân tốn công tốn sức bận rộn suốt nguyên buổi trời, ngay cả lên mạng cũng chẳng vui lên được, đúng là chán ghê!
Hay là đi chơi BoomSpeed nhỉ? Không, anh ghét mấy trò tranh đua thắng thua. Hay là chơi mấy game nhảy múa khiêu vũ đi? Thôi, anh chẳng có thần kinh phản xạ tốt để chơi mấy thứ ấy đâu.
Ngồi ngẫm nghĩ cả buổi mà chả được gì, tiện tay đăng nhập baidu, anh nhìn chăm chăm vào cái giao diện siêu đơn giản của nó, bắt đầu ngây đơ, dù sao thì tiền mạng không phải anh trả, chẳng cần đau lòng làm chi cho mệt!
Baidu, baidu.
Đột nhiên anh sực nhớ đến chủ nhân của chiếc máy này, không phải là vì nguyên nhân mùi mẫn nào đó mà anh nhớ đến người đó đâu, chỉ là chợt nhớ mấy hôm trước trong phòng vệ sinh nghe được tên tài khoản từ chính miệng người ấy thốt ra.
‘Hãy cho tôi một ly nước quên tình’.
Cơ hồ như tự có ý thức, tay của Vệ Quốc cầm chuột rê đến góc phải phía trên giao diện của baidu, nhấn vào ‘Đăng nhập’ … giao diện thay đổi… rồi nhấn vô ‘Đăng ký’…
Đợi đến khi Vệ Quốc chợt hoàn hồn lại, thì anh đã có một tài khoản baidu mất rồi.
Tài khoản đó mang tên: ‘Đổi tôi một đời nước mắt không rơi’.
Anh vào giao diện của ‘Quản lý thông tin cá nhân’, thêm ‘Hãy cho tôi một ly nước quên tình’ vào danh sách bạn bè, nghĩ một hồi, lại gởi một tin nhắn đến ‘Hãy cho tôi một ly nước quên tình’.
Vệ Quốc không phải là người biết gởi tin nhắn kết bạn, anh vẫn còn ôm hận trong lòng vì chuyện mấy hôm nay ấy chứ, nên muốn nhân cơ hội này hù dọa Đan Nhất một lần cho cậu ta sợ. Nhưng nói sao thì anh vẫn chưa từng viết thư hăm dọa lần nào (người bình thường cũng đâu ai viết qua), vậy nên sau khi ngồi trơ mắt ếch ngó laptop suy nghĩ mất một tiếng đồng hồ lẻ sáu mươi phút, rốt cuộc thì anh cũng "biên tập" ra được một bức thư hăm dọa, đọc tới đọc lui mấy lần, xác định nội dung đã thể hiện rất rõ ý anh muốn nói, với những câu văn đe dọa hùng hồn vô cùng. Lúc này anh mới hài lòng ấn vào nút ‘Gởi’ để gởi đến đối phương.
Bức thư đó được viết như sau:
"Đan Nhất
Tôi biết cậu là Đan Nhất!
Tôi đã chú ý đến cậu từ rất lâu rồi!
Nhưng cậu không biết tôi là ai!
Tôi vẫn sẽ mãi chú ý đến cậu!!! Sẽ mãi chú ý đến!!!
Cậu mãi mãi sẽ không biết được tôi đã chú ý đến cậu như thế nào mỗi ngày!
Laptop của cậu hiện trong tay tôi!
Mấy bức ảnh bí mật kia của cậu tôi cũng đã xem qua hết!
Tôi nói cậu biết! Tất cả mọi thứ về cậu, tôi đều biết rõ!
Cậu đã một mình lẻ bóng lâu rồi phải không nào?!
Tôi ở đây nguyền rủa cậu!
Yêu thương mãi mãi sẽ không bao giờ đến bên cạnh cậu!
Cậu là cái đồ đại biến thái!!!"
Ha ha ha ha ha ha ha. Vệ Quốc càng nghĩ càng thấy mình sao mà lợi hại quá đi mất, đối với một người bị bồ "đá" (anh biết được chuyện này từ ‘Tuần san giải trí học đường’), nguyền rủa người đó vĩnh viễn không có được tình yêu là chuyện rất chi là độc địa.
Nhưng Vệ Quốc không biết rằng, đối với Đan Nhất, tình yêu, chí ít là đến thời điểm hiện tại, không phải là thứ quan trọng lắm.
Hơn nữa, đối với một người trước kia khi còn cắp sách đến trường, môn ngữ văn luôn dưới điểm trung bình như anh càng không hề biết rằng, tiếng Hoa, nó bác đại tinh thâm đến nhường nào.
Cùng là một đoạn văn, chỉ cần đổi ngữ điệu đi thì ý nghĩa mà nó diễn đạt sẽ hoàn toàn khác hẳn đấy…