Mùa nước nổi
Nước trắng trời heo hắt hoa bời lời
Cỏ năn lay lơ thơ mùa nước nổi
Bìm bịp kêu nắng oi chiều vàng ối
Trắng bợt chân lội bùn đen Tháp Mười
Lưới giăng ô đan dọc đìa khơi
Bông súng tím lập lờ bờ lá
Bèo dập dềnh trôi xoay nghiêng ngả
Lũ cuộn vòng đỏ nặng phù sa
Cô gái miệt quê hò vang đồng bao la
Thuyền lướt nhẹ hái hoa vàng điên điển
Dừa nước vồng lao xao ngoài bến
Gió chướng cồn mưa giông trời xa
Ơi miền Tây mùa lũ cuộn bao la
Lúa trổ đòng ngoi theo con nước
Nắng chớp nguồn lưới giăng khua sóng
Bao đời phèn hóa ngọt đồng xanh
Người quê anh lam lũ hiền lành
Ly rượu cay gặp lần đầu dễ mến
Phút chia xa bàn tay sần bịn rịn
Chiều mênh mang... con nước vơi đầy
Em nhớ thăm mùa nước nơi đây
Thuyền xé ngang ngược dòng con lũ
Hoa trái thơm bốn mùa no đủ
Mật đất lành dành tặng người ơi...
Em hãy đến vùng đất quê tôi
Hương tràm thơm ong kết đàn óng mật
Sếu đỏ bầy rẽ mây múa lượn
Lao xao đìa cá đớp đồng xa...
Đêm ngàn sao nghe câu hát mượt mà
Đàn vọng cổ vọng cội nguồn sâu lắng
Gái miệt vườn xứ anh xinh lắm
Nắng gió chan, da ngần trắng, tóc dài...
Mùa nước về nếu phải hẹn duyên ai
Thương anh em có làm dâu vùng lũ?
Giữa mênh mang đất trời trở gió
Miền Tây ơi nhớ lắm hẹn mùa sau…