Trong văn phòng mình tôi mở két lấy ra trò board game tôi nhận được vào hôm thứ Bảy.
Khi tôi mở lớp giấy gói bằng xốp bóng nổ và mở nắp hộp, một mùi hương của giấy và bìa carton cũ sực lên. Cả mùi hương gỗ tuyết tùng nữa, thật là dễ chịu. Một trong những thứ tôi thích ở các trò board game đó là lịch sử của chúng. Trò chơi đặc biệt này được mua mới vào năm 1949. Có thể nó đã qua tay vài thế hệ trong một gia đình hoặc được tặng cho một gia đình khác, khi bày bán các vật dụng cá nhân ngay trong sân nhà mình, hoặc có lẽ nó đã tìm đường đến một quán trọ nào đó tại New England, nơi nó sẽ ngự trên phòng khách có chỗ nghỉ ngơi qua đêm để giải trí vào những buổi chiều thứ Bảy khi cơn mưa ngăn cản khách trọ ngắm lá rơi.
Mùi thuốc diệt côn trùng cho thấy trò chơi này đã phải nằm trong tủ mấy ngày gần đây. Bản thân bàn cờ cũng bị trầy xước và bụi bẩn - một trong những lý do nó được bán với giá rẻ vậy - và tôi tự hỏi bao nhiêu người đã di chuyển các nhân vật từ đầu đến cuối, họ là ai, giờ họ đang làm gì và liệu họ có còn sống với chúng ta không.
Vì tất cả sự thông minh và các hình họa độ nét cao của chúng, các trò chơi trên máy tính không thể sánh được với sức quyến rũ của các bậc tiền bối trang nhã, ba chiều này.
Tôi bỏ tọt hộp board game vào túi mua sắm. Lúc này là bốn giờ chiều và tôi sẽ về nhà.
Đối diện văn phòng tôi là một chiếc ti vi nhỏ đặt trên ngăn tủ thấp, âm lượng đã giảm xuống. Tôi ngước mắt lên màn hình thoáng thấy đài CNN: tin nổi bật. Đúng kiểu chương trình mà duBois có thể nhận xét: tin nổi bật đấu với tin nhanh đấu với tin cảnh báo.
Tôi đọc bản tin. Lionel Stevenson đang tuyên bố ông ta sẽ rời khỏi Nghị viện, tuyên bố có hiệu lực ngay lập tức. Có vẻ ông ta đang bị điều tra, nhưng không có chi tiết nào được công bố. Sandy Alberts, chánh văn phòng của ông ta, đã bị bắt giữ, cũng như người đứng đầu ủy ban hành động chính trị ăn cánh với Alberts và là đồng nghiệp của anh ta trong hãng vận động hành lang.
Nếu còn bất kỳ điều gì khác bạn có thể nói về Jason Westerfield, sẽ là đừng để nước đến chân mới nhảy.
Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa khiến tôi giật bắn mình, bèn tắt ti vi.
“Tôi có rồi đây,” trợ lý riêng của tôi, Barbara, nói. “Anh sẵn sàng chưa?”
Tôi nhận văn bản từ tay bà ta và đọc qua. Đó là lệnh phóng thích, gia đình Kessler không cần chúng tôi chăm sóc nữa. Lá thư này chỉ đơn thuần là thủ tục, giả sử, nếu một kẻ moi tin chưa nghe tin rằng kẻ chủ mưu đã bị tống giam và lại ra tay tấn công các thân chủ, tất nhiên chúng tôi sẽ lại có mặt trong chưa đầy một phút, ngay cả sau khi lệnh phóng thích bảo vệ đã được ký. Tuy nhiên chúng tôi là cơ quan liên bang như bất kỳ cơ quan nào khác nặng việc giấy tờ. Tôi trao lại văn bản đã ký cho Barbara và dặn bà ta tôi sẽ quay lại sau ba ngày nữa, có thể là bốn, nhưng bà có thể luôn luôn liên hệ được với tôi. Điều này bà biết nhưng tôi cảm thấy nói như vậy sẽ tốt hơn.
“Nghỉ ngơi đi nhé,” bà nói như một người mẹ vậy khiến tôi thấy ấm áp. “Trông anh không khỏe lắm đâu.”
Những tác động của hơi cay đã không còn, chừng nào tôi còn cảm thấy thế. Tôi nhăn nhó. Bà giải thích: “Anh vẫn đi khập khiễng kìa.”
“Chỉ là vết xước thôi mà.”
Rồi bà e dè nói: “Anh phải chữa lành ngón chân cái đi.”
Tôi phá lên cười, nghĩ rằng trong một triệu năm nữa tôi không bao giờ có thể chịu nổi cái giọng đó. Maree và Freddy đã đúng, tôi không biết đùa nhiều. Nhưng tôi sẽ cố gắng ghi nhớ cái câu chữa lành ngón chân cái, dù tôi nghĩ mình cũng sẽ nhớ thôi.
Tôi gom lại hết trò board game, máy tính và túi tập gym bên trong đựng mấy bộ quần áo rồi bước tới văn phòng của duBois. Cô đang gọi điện thoại khi tôi bước đến ngưỡng cửa. Giọng nói tinh nghịch của cô cho tôi biết có lẽ cô đang nói chuyện với Người Mèo. Hình như đó là đêm của bữa tối lãng mạn. Cô đang miêu tả cho anh ta - với kiểu nói chi tiết và lạc đề đúng chất duBois - đĩa thịt gà hiện lên trong tâm trí cô.
Tôi vẫy tay chào tạm biệt. Cô giơ lên một ngón tay chờ một tí nữa thôi.
Nhưng tôi không muốn cô gác máy. Tôi thì thầm: “Phải đi rồi. Và cảm ơn nhiều nhé. Cô giỏi lắm.”
Nụ cười tuy yếu ớt nhưng đôi mắt cô rực sáng. Tôi nhớ lại khi Abe Fallow khen ngợi mình, tôi lại có phản ứng khác hẳn. Tôi sẽ nhìn xuống và làm chệch hướng lời khen ấy. Tôi cho rằng Claire duBois đã làm đúng. Thi thoảng cô bông đùa và đưa ra những nhận xét khó hiểu và hay tự nói chuyện một mình. Cô thoải mái kiểm soát cảm xúc cả bên trong lẫn bên ngoài. Đó là cách mọi chuyện nên diễn ra. Nếu tôi có thể quay ngược thời gian và thay đổi vài thứ, tôi sẽ khắc phục điều ấy của chính tôi.
Nhưng quá khứ là quá khứ. Không chỉ vì có khi nó quay về vào những thời điểm không mong muốn, bất tiện nhất mà là nó đã được tạc vào đá.
Tôi bỏ lại cô tiếp tục màn diễn độc thoại về nấu ăn của mình rồi tới nhà để xe lấy xe riêng, chiếc Volvo màu đỏ thẫm. Sự nghiệp của tôi có thể không phải là an toàn nhất trên thế gian này nhưng tôi đang cầm lái đúng đời xe mà người cha làm luật sư bảo hiểm của tôi đã gửi gắm mạng sống của cả gia đình vào đó. Trông thô mộc đấy - nhưng ai cần phong cách mà làm gì? Ngoài ra nó bền lắm luôn.
Tôi vừa đưa xe nhập vào đường King Street thì nhận được một tin nhắn văn bản. Tôi dừng xe lại trên lề đường rồi nhìn xuống. Liếc nhìn Đền Masonic ngoài cửa xe, tôi nhìn chằm chằm màn hình, lưỡng lự.