• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Làm điều quan trọng
  3. Trang 12

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 11
  • 12
  • 13
  • More pages
  • 32
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 11
  • 12
  • 13
  • More pages
  • 32
  • Sau

5Câu chuyện về sự tập trung của Remind

Brett Kopf

Đồng sáng lập Remind/LinkedIn

Như chúng ta đã thấy, sự tập trung cần thiết như thế nào để chọn được những mục tiêu đúng – cũng giống như quá trình sàng nia tách vỏ trấu ra khỏi hạt gạo. Brett Kopf phát hiện tính cấp bách của sự tập trung khi xây dựng Remind, một nền tảng truyền thông số cho phép nhà trường nhắn tin cho học sinh và phụ huynh trong một môi trường an toàn và bảo mật. Bằng cách sử dụng OKRs, Remind đã phục vụ cho hơn hàng triệu người sử dụng, cũng chính là tương lai của đất nước này.

Không có gì lạ, hệ thống giáo dục Mỹ cần phải được cải tiến. Một nghiên cứu tại Brown University đã chỉ ra được một giải pháp: cải thiện giao tiếp giữa giáo viên và gia đình học sinh. Khi giáo viên dạy hè gọi điện hằng ngày và gửi bài tập hoặc gửi tin nhắn về nhà cho học sinh, các em lớp 6 này đã hoàn thành hơn 42% bài tập về nhà. Tỷ lệ vào lớp tăng gần phân nửa.

Hàng thập kỷ qua, các doanh nghiệp đã cố gắng thúc đẩy thành tích của học sinh bằng cách đưa công nghệ vào trường học, nhưng dường như không hiệu quả. Và bất ngờ thay, không ai nhìn ra một hiện thực là hàng chục triệu trẻ em Mỹ vào lớp đều mang theo những thiết bị công nghệ trong cặp. Nhờ vào sự phổ biến của điện thoại thông minh, công nghệ tin nhắn đã trở thành cách phổ biến hàng đầu trong giao tiếp của thiếu niên ở Mỹ. Remind đã phát hiện ra một cơ hội cho thị trường của mình: thiết lập một môi trường an toàn và hệ thống giao tiếp mang tính ứng dụng cao cho hiệu trưởng, giáo viên, học sinh và phụ huynh.

Khi Brett và tôi gặp nhau lần đầu, ông ấy đã gây ấn tượng mạnh với tôi bằng niềm đam mê phục vụ cho khách hàng của ông ấy – những đam mê đó rất mạnh mẽ và rõ ràng. Start-up của Brett tập trung vào giáo viên. Tôi không bao giờ quên khi bước chân vào nhà vệ sinh của một văn phòng nhỏ xíu, tôi nhìn thấy một danh sách các mục tiêu của công ty viết ngay trên tấm gương, ngay phía trên bồn cầu. Tôi hiểu tại sao ở nơi như vậy lại treo một thứ cực kỳ quan trọng và nghiêm túc của công ty.

Tôi lại phát hiện Brett có kỹ năng rất cao trong việc thiết lập các ưu tiên và thu hút được người khác tham gia hành động. Năm 2012, Brett và anh trai David được tạp chí Forbes bình chọn trong danh sách xuất sắc “30 Under 30 Education”. Nhưng với tốc độ phát triển quy mô, công ty của họ cần phải tập trung nhiều hơn. OKRs đảm bảo được quy trình nên họ đã chọn để đưa vào hoạt động.

----

Brett Kopf kể: Lớn lên ở Skokie, bang Illinois, tôi phải cố gắng lắm mới tập trung vào việc học hành được. Tôi chỉ thoải mái khi tôi chạy đầu này đầu kia, nếu ngồi một chỗ tại bàn, đó là một cực hình. Một tiết học toán 45 phút với tôi dài bất tận thiên thu. Tôi là một đứa trẻ luôn luôn đem rắc rối cho hàng xóm và hay chọc phá các bạn. Tôi không làm được gì ra hồn.

Lớp 5, tôi được bác sĩ kiểm tra và kết luận: tôi bị hội chứng rối loạn tập trung và đọc khó. Nối các từ vựng và chữ cái đối với tôi là việc rất khó khăn. Đối với con số lại càng khó khăn hơn.

Cả cha mẹ tôi đều là doanh nhân. Tôi chứng kiến họ thức dậy và làm việc từ 5 giờ sáng. Tôi cũng cố gắng hết sức, nhưng điểm của tôi cứ rớt xuống và sự tự tin cũng rớt theo. Ở trung học, trường North Side of Chicago, tôi cũng rất tệ. Khi những đứa khác chọc tôi là “Đồ đần độn”, tôi tin chúng nó nói thật.

Đến năm học lớp 11, một cô giáo tên Denise Whitefield bắt đầu kèm cặp riêng cho tôi – và cô ấy đã thay đổi cuộc đời tôi. Mỗi ngày cô ấy bắt đầu bằng câu hỏi: “Hôm nay em sẽ làm gì?”. Tôi phải viết ra danh sách công việc: một bảng biểu môn lịch sử, một bài luận tiếng Anh, một bài kiểm tra toán. Sau đó, cô ấy nói một điều thật sự khiến tôi sáng mắt: “Vâng, hãy chọn một thứ và nói về thứ đó cho cô nghe”. Mỗi lần chúng tôi chỉ tập trung làm một việc, và thế là tôi hoàn thành. Cô ấy động viên tôi: “Cứ tiếp tục như vậy nhé cưng! Em sẽ làm được hết”. Nỗi lo sợ, tiếng đập thình thịch trong lồng ngực giảm dần. Chuyện học hành chưa bao giờ dễ dàng với tôi như vậy, nhưng quan trọng nhất là tôi bắt đầu tin tôi có thể làm một cái gì đó.

Mẹ tôi trao đổi với cô Whitefield hằng tuần và đến trường ít nhất mỗi tháng một lần. Họ trở thành người bám sát gót tôi để tôi không bị ngã. Tôi biết chắc rằng tôi không thể hoàn toàn trở nên thành công ngay, nhưng điều đó như một hạt giống họ gieo vào con người tôi.

Ngay cả sau khi điểm số ở trường của tôi được cải thiện, cuộc thi ACT kiểm tra năng lực trước khi vào đại học – trả lời 600 câu hỏi và không nhúc nhích trong vòng 4 tiếng đồng hồ – thật sự là một bộ phim kinh dị đối với một người bị hội chứng ADHD (rối loạn tăng động, giảm chú ý) như tôi. Nhưng không biết vì sao tôi đã vượt qua và vào được trường Michigan State, một thắng lợi vẻ vang đầu tiên trong cuộc đời tôi.

Khi mọi người tìm cách phá vỡ những khó khăn lớn trong hệ thống giáo dục quốc gia, họ thường bắt đầu với các “giáo trình” hay “tính trách nhiệm” vì những thứ này trực tiếp dẫn đến điểm số tốt đạt được ở trường. Trong khi đó, họ bỏ quên sự kết nối giữa người với người. Đó chính là điều mà Remind làm cho giáo dục.

Twitter dành cho giáo dục

Cũng giống như các công ty được đầu tư mạo hiểm khác, Remind khởi sự với vấn đề con người. Một sinh viên năm thứ nhất như tôi luôn tuyệt vọng với các thời hạn và thời khóa biểu mà những ông giáo sư thay đổi như thay áo. Không còn “hệ thống” trợ giúp như còn hồi trung học từ cô Whitefield và mẹ tôi, tôi rớt 3 môn trước khi bắt nhịp kịp với môn kinh tế nông nghiệp, môn mà tôi thấy dễ nhất. Nhưng tôi vẫn còn 5 đề cương mỗi học kỳ và mỗi đề cương có thể có 35 bài tập, câu hỏi và bài kiểm tra. Thành công ở đại học thuộc về vấn đề biết cách quản lý thời gian. Khi nào có thể bắt tay viết bài luận về môn khoa học dài 10 trang? Làm sao để chuẩn bị cho kỳ thi cuối khóa môn hóa học? Tất cả nằm ở chỗ cách thiết lập mục tiêu linh động và tôi vẫn cứ tiếp tục “rớt đài”.

Mọi thứ lại đến vào năm thứ ba sau khi tôi bỏ khá nhiều thời gian cho một bài luận văn nhưng vẫn chỉ đạt được điểm “xoàng xĩnh”. Bị bạn bè sỉ nhục, tôi phải truy tìm thông tin để cải thiện bài luận trên một hệ thống web trên chiếc laptop của tôi. Trong khi tôi và bạn tôi nhắn tin qua lại bằng chiếc điện thoại BlackBerry – thì tại sao tài liệu học tập của trường chúng tôi lại không thể truy cập bằng điện thoại cho tiện lợi? Tại sao giáo viên không thể kết nối với sinh viên bằng điện thoại thông minh bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu? Tôi cảm thấy có hướng đi để làm cái gì đó để giúp những sinh viên như tôi. Tôi gọi anh tôi David, đang làm việc về an ninh mạng cho các dịch vụ web của một công ty bảo hiểm khá lớn ở Chicago. Tôi nói: “Anh có 24 tiếng đồng hồ để quyết định nếu anh muốn cùng em mở một công ty”. Chỉ 5 phút sau, anh ấy gọi trở lại cho tôi và nói: “OK, anh chơi với em”.

Trong hai năm, David và tôi cứ dò dẫm trong bóng đêm. Chúng tôi không biết gì về công nghệ và chỉ biết chút xíu về phát triển sản phẩm. (Kinh nghiệm làm việc của tôi chính là thời gian tôi thực tập ở Kraft Foods, nơi tôi chỉ lo lượm mấy cái bánh quy). Tôi thu lượm những đề cương từ các sinh viên ngẫu nhiên và đưa vào bảng tính Excel tự động của David để gửi ra những tin nhắn vào điện thoại của họ: “Brett Kopf, bạn có một bài kiểm tra vào lúc 8 giờ sáng mai môn lịch sử 101, đừng quên ôn bài nhé”. Hệ thống này rất xưa cũ và không thể mở rộng được. Nhưng với vài trăm sinh viên sử dụng, trong đó có tôi, hệ thống cũng tạm “xài được”. Cuối cùng, tôi cũng tốt nghiệp Michigan State.

Đầu năm 2011, tôi dời đến Chicago để tiếp tục sự nghiệp làm ứng dụng của chúng tôi. Với 30.000 đô la mượn từ bạn bè và gia đình, David và tôi quyết tâm khởi nghiệp và ăn pasta hằng đêm. Nhưng rồi chúng tôi cũng thất bại vì tôi quá kiêu ngạo. Chúng tôi dành hầu hết thời gian để gặp các nhà đầu tư tiềm năng và cứ loay hoay với các sơ đồ website quá phức tạp, khó hiểu, không còn thời gian để tìm hiểu những vấn đề thực sự xảy ra với các thầy cô giáo, điều mà lẽ ra chúng tôi phải tập trung giải quyết bằng sản phẩm của mình. Chúng tôi đã không tập trung vào thứ quan trọng nhất.

Khi chỉ còn vài trăm đô la, công ty chúng tôi được kéo dài sự sống nhờ kết hợp với Imagine K12, một start-up ở Silicon Valley dành cho thị trường giáo dục. Sứ mệnh của chúng tôi đại khái là: “Remind101: một môi trường an toàn dành cho giáo viên nhắn tin cho học sinh và phụ huynh. Chúng tôi xây dựng một nền tảng giao tiếp mạnh mẽ nhất trong lĩnh vực giáo dục và sử dụng SMS làm nền tảng; giống như một dạng Twitter dành cho giáo dục”. Có hàng triệu trẻ em có vấn đề trong chuyện học hành như tôi và rất nhiều giáo viên đang cố gắng giúp các em. Tôi cũng khá bạo gan nghĩ rằng chúng tôi có thể làm điều gì đó về vấn đề này.

Còn 90 ngày nữa đến ngày Demo Day, David đã nghỉ hẳn công việc của anh ấy để chuyển đến Silicon Valley. Chúng tôi học được 3 câu khẩu lệnh dành cho doanh nghiệp:

• Giải quyết vấn đề

• Tạo ra một sản phẩm đơn giản

• Nói chuyện với người sử dụng

Trong khi David nhốt mình trong phòng để tự rèn luyện lập trình, tôi tập trung vào một mục tiêu duy nhất trong suốt 10 tuần: phỏng vấn 200 giáo viên trên khắp nước Mỹ và Canada. (Có thể gọi đó là OKRs đầu tiên trong đời tôi). Sau khi liên lạc với 500 giáo viên trên Twitter, tôi chọn lọc lại được 250 cuộc tiếp xúc trực tiếp, vượt qua mục tiêu ban đầu là 200. Khi được nghe trực tiếp các nhà làm giáo dục nói, tôi nhanh chóng hiểu được giao tiếp bên ngoài trường học được các giáo viên đánh giá là công việc “đau khổ” nhất. Mỗi lần chuông tan học reo lên, giáo viên phải những tờ giấy dán ghi chú – “Ngày mai nộp bài tập” – lên vai áo các cô cậu học trò. Tại sao chúng ta không thể làm tốt hơn thế?

Nhắn tin giữa giáo viên 30 tuổi và học sinh 12 tuổi là một việc mà pháp luật phải giám sát. Giáo viên cần một môi trường an toàn, đảm bảo không có bất kỳ dữ liệu riêng tư nào được đính kèm và quan trọng hơn hết, giáo viên cần bớt việc chứ không thêm việc cho họ.

Vào khoảng ngày thứ 15, chúng tôi đã có “sơ sơ” bản beta cho Remind để trình bày với các giáo viên. Trên tờ giấy A4, bên cạnh những biểu tượng vẽ tay các hình điện thoại di động, email, tôi viết nguệch ngoạc “Các học sinh có thể nhận tin nhắn…”. Bên dưới có 3 chọn lựa: “Mời thêm người”; “In”; “Chia sẻ”. Sau khi nói chuyện với một giáo viên trên Skype, tôi cầm tờ giấy đến màn hình và nói: “Giáo viên có thể soạn bất kỳ tin nhắn gì muốn gửi cho học sinh, nhấn nút gửi. Số điện thoại hay dữ liệu cá nhân trên mạng xã hội của giáo viên sẽ không bao giờ xuất hiện công khai”. Tôi thao tác không biết bao nhiêu lần cho họ xem và các giáo viên cứ trố mắt ra nhìn: “Ôi trời! Có vẻ như cái này giải quyết được vấn đề lớn cho tôi đây!”.

Đến lúc đó, David và tôi biết rằng chúng tôi đang đi đúng hướng rồi.

Liệu cơm gắp mắm

Ngày thứ 70, phần mềm của chúng tôi đã được triển khai. Giáo viên có thể đăng ký sử dụng trên giao diện web, tạo ra một lớp học ảo, cung cấp một số điện thoại riêng cho học sinh và phụ huynh chỉ để nhắn tin. Lưu lượng sử dụng tăng trưởng khá tốt – 130.000 tin nhắn trong vòng 3 tuần đưa vào sử dụng. Chúng tôi có thứ mà tất cả công ty mới đều muốn có – đường cong tăng trưởng hình cây gậy khúc côn cầu. Ngày trọng đại đã đến – Demo Day – tôi bước vào căn phòng rộng lớn cùng với 11 công ty start-up khác và hàng trăm nhà đầu tư. Tôi có 2 phút trình bày và sau đó là 2 tiếng đồng hồ làm quen, giao tiếp với các nhà đầu tư, tôi nhớ tôi đã trao đổi danh thiếp với ít nhất 40 người ở đó.

Tăng trưởng đồng nghĩa với việc cần thêm tiền. Đầu năm 2012, David và tôi còn nợ 10.000 đô la. Nhưng ngay sau đó quỹ đầu tư Ulu của Miriam Rivera và Clint Korver đã chấp nhận khoản đầu tư ban đầu 30.000 đô la. Tiếp tục các khoản đầu tư từ Maneesh Arora, giám đốc sản phẩm của Google, người sau này thành lập MightyText và trở thành người cố vấn của tôi. Remind của chúng tôi tiếp tục mở rộng quy mô dựa trên các khoản góp vốn ban đầu ít ỏi đó. Đôi khi tôi có cảm giác mọi việc diễn tiến quá nhanh và vượt khỏi vòng kiểm soát. Đến một thời điểm, chúng tôi có 80.000 người sử dụng mỗi ngày chỉ với 5 người làm việc, trong đó chỉ có 2 kỹ sư. Chúng tôi chưa tốn xu nào cho marketing. Tôi nói chuyện với một số giáo viên để xin họ những hồi âm về phần mềm và họ giúp tôi lan truyền đến 50 giáo viên khác. Vì dịch vụ của Remind là miễn phí, nên chúng tôi cũng không cần xin phép cơ quan quản lý trường học.

Mục tiêu của chúng tôi tập trung mạnh vào chất lượng dịch vụ cho đến mùa thu 2013, khi chúng tôi đạt được 6 triệu người và được nâng hạng mức đầu tư lên Series A từ nhà đầu tư nổi tiếng Chamath Palihapitiya và Social+Capital Partnership. Lúc đó, Maneesh thúc chúng tôi tạo ra thêm nhiều dữ liệu khác và Chamath chỉ cho chúng tôi cách phác thảo một bức tranh chỉ trên một trang giấy. Thêm vào đó, ông ấy dạy tôi cách nhìn thấy những gì không cần thiết, ví dụ như số lượng người đăng ký sử dụng. Không ai quan tâm có bao nhiêu giáo viên đăng ký sử dụng trên Remind nếu họ không quay trở lại sử dụng dịch vụ thực sự.

Đến lúc John Doerr (tác giả quyển sách này) nhìn thấy những mục tiêu của chúng tôi ở phòng vệ sinh của văn phòng công ty, những mục tiêu đó đã vững chãi hơn rất nhiều rồi. Chúng tôi liệt kê ra 3 chỉ số đo lường: số giáo viên sử dụng chủ động hàng tuần (WAT), hàng tháng (MAT) và chỉ số duy trì sử dụng.

Những sáng lập viên của Remind: Brett Kopf; đồng hiệu trưởng Clintondale Community Schools, Meloney Cargill và Dawn Sanchez; David Kopf năm 2012.

Sau đó tôi siết chặt một vài mục tiêu mới: dời các cơ sở dữ liệu qua hệ thống mới; tạo ra ứng dụng di động; thuê thêm 4 người nữa. Tôi muốn mọi người trong công ty thấy chúng tôi đang làm cái gì.

Giải quyết được vấn đề văn phòng nhỏ, chúng tôi vẫn còn vướng phải “căn bệnh dịch” của các start-up đang tăng trưởng: thiếu kỹ sư trong lúc hầu như đã tung ứng dụng di động ra chạy rồi. Nhưng John Doerr bảo tôi nên tập trung vào cái gì quan trọng. Mục tiêu của chúng tôi đã rõ ràng và được định lượng rồi, ngay từ đầu chúng tôi đã bị “dính chặt” vào đối tượng giáo viên rồi.

Tháng 2 năm 2014, chỉ trước khi “chốt” khoản đầu tư giai đoạn Series B với Kleiner Perkins, John Doerr “ném” OKRs cho chúng tôi. Ông ấy nói với tôi rằng một số công ty đã sử dụng OKRs: Intel, Google, LinkedIn, Twitter. Đây là công cụ để giúp chúng tôi tập trung, dẫn hướng, kiểm soát và hỗ trợ chúng tôi trên từng bước đi. Và tôi nghĩ: “Tại sao lại không thử?”.

Mục tiêu cho tăng trưởng

Vào tháng 8 năm đó, mùa tựu trường đã đến, ứng dụng Remind bùng nổ: hơn 300.000 học sinh và phụ huynh tải ứng dụng mỗi ngày. Chúng tôi lập tức đứng thứ 3 trong Apple App Store! Cuối học kỳ mùa thu đó, chúng tôi đã vượt mốc với hàng triệu tin nhắn. Các hoạt động của chúng tôi bước sang giai đoạn vội vã ở khắp mọi chỗ trong công ty. Không mục tiêu nào là đẹp đẽ cả, nhưng cái nào cũng trở nên cần thiết.

Chúng tôi bắt đầu sử dụng OKRs khi công ty có 14 người. Trong vòng 2 năm, lên đến 60 người, chúng tôi không thể họp xung quanh một cái bàn để thảo luận cái gì ưu tiên cho quý sau nữa. OKRs đã giúp chúng tôi nhiều khủng khiếp, giúp mọi người tập trung vào những điều có thể giúp đưa Remind lên một đẳng cấp mới cao hơn. Để đáp ứng mục tiêu khiến giáo viên tham gia chủ động vào hệ thống, với những kết quả then chốt có xác định thời gian, chúng tôi phải hoãn lại nhiều việc khác. Theo tôi, anh chỉ có thể làm tốt một việc lớn vào một thời điểm mà thôi, vì vậy anh nên biết cái gì là việc lớn để tập trung.

MỤC TIÊU

Hỗ trợ công ty tuyển dụng

KẾT QUẢ THEN CHỐT

1. Thuê 1 giám đốc tài chính và điều hành hoạt động (phỏng vấn ít nhất 3 ứng viên)

2. Tìm 1 trưởng phòng tiếp thị sản phẩm (gặp 5 ứng viên trong quý này)

3. Tìm 1 trưởng phòng sản phẩm (gặp 5 ứng viên trong quý này)

OKRs về thuê nhân viên.

Ví dụ, ngày nay, một trong những chức năng được yêu cầu nhiều nhất là tin nhắn được lặp đi lặp lại. Một giáo viên cho biết muốn nhắc nhở học sinh lớp 5 mang cuốn tiểu thuyết đến trường để học tiết văn – hệ thống giúp giáo viên liên tục nhắc nhở học sinh mỗi sáng thứ Hai mà không cần phải thực hiện động tác hằng tuần. Đây là một chức năng cổ điển được ưa thích nhưng liệu có đáng để dành thời gian của các kỹ sư đưa lên hàng ưu tiên hay không? Đó có phải là yếu tố khiến gia tăng mức độ sử dụng của người sử dụng hay không? Khi câu trả lời là “Không”, chúng tôi quyết định xếp yêu cầu đó vào ngăn kéo – quả thật đây là một quyết định vô cùng khó khăn đối với một ứng dụng lấy giáo viên làm trung tâm. Nếu không có sự kỷ luật và tập trung vào hệ thống thiết lập mục tiêu, chúng tôi có thể không đứng vững được.

OKRs giúp chúng tôi dọn đường tiến lên phía trước mà không phải do mệnh lệnh từ trên đưa xuống. Sau khi bỏ phiếu về những mục tiêu cho quý sau, nhóm lãnh đạo sẽ đến và hỏi: “Đây là những thứ mà các anh nghĩ là quan trọng, tại sao?”. Khi đó nhân viên sẽ nói: “Vâng, đây là cách để đạt được những thứ đó”. Bởi vì tất cả đều được viết ra giấy, ai cũng biết người khác đang làm việc gì. Không có chuyện hiểu nhầm hay kiểu “thầy bói nói dựa”(********) tồn tại ở đây. OKRs đã loại các kiểu làm việc “chính trị” ra khỏi công ty.

(********) Monday morning quarterback – cầu thủ chơi ở vị trí chủ công trong môn bóng bầu dục: thành ngữ ngụ ý người hay chỉ trích hoặc nói leo theo ý kiến người khác sau khi sự việc đã xảy ra. Trong tiếng Việt cũng có câu tương tự là “Thầy bói nói dựa”.

OKRs cũng giúp chính bản thân tôi tập trung. Tôi cố gắng hạn chế bản thân trong vòng 3 đến 5 mục tiêu quan trọng. Tôi in ra và giữ chúng bên cạnh chiếc máy tính của tôi và đi đâu tôi cũng mang theo. Cứ mỗi sáng, tôi tự hỏi: “Đây là 3 thùng nước của tôi, tôi xách thùng nào trước để nhanh nhất, ít tốn sức nhất đây?”. Đó cũng là câu hỏi muôn thuở của bất kỳ lãnh đạo nào.

Tôi khá cởi mở với mọi người về sự tiến bộ hoặc thụt lùi của bản thân. Tôi nói với nhân viên: “Đây là 3 việc tôi đang làm và thật tội nghiệp, tôi thất bại 1 việc”. Khi công ty lớn mạnh lên, nhân viên cần biết cái gì là quan trọng, có ý nghĩa đối với CEO của họ. Họ cần biết nếu có phạm sai lầm thì cũng không phải là “ngày tận thế”, cứ việc sửa chữa sai lầm và tiếp tục tiến lên. Nếu anh quá sợ phạm sai lầm, anh đã vô tình giết chết sự sáng tạo từ trong trứng nước.

Ở một start-up tăng trưởng nhanh, lãnh đạo hiệu quả phải luôn giải phóng bản thân khỏi những công việc đã làm khi mới bắt đầu công ty. Cũng giống như nhiều lãnh đạo khác, ban đầu tôi “ôm” luôn việc kế toán và trả lương, tốn khá nhiều thời gian. Một trong những OKRs đầu tiên của bản thân tôi là “đẩy” việc tài chính cho người thích hợp hơn để tập trung vào sản phẩm và chiến lược. Trong lúc đó, tôi cũng phải điều chỉnh cách làm việc thông qua các tầng quản lý. OKRs của tôi thực hiện chuyển đổi trơn tru sang các mục tiêu mới. OKRs giúp tôi tránh lặp lại sai lầm và quản lý vi mô tốt hơn.

Một di sản OKRs

Cơ bản OKRs thật đơn giản, nhưng chắc chắn một điều là chúng ta không thể áp dụng thuần thục ngay tức thì được. Ban đầu, đối với mục tiêu cấp doanh nghiệp, tốt hơn hết chúng ta nên đi từng bước một. Hầu hết, chúng ta đều đặt ra những mục tiêu quá tham vọng, có khi đặt 7 hoặc 8 mục tiêu trong khi khả năng chỉ có thể làm được 2 là tốt nhất.

Khi John Doerr bước vào cuộc đời tôi, tôi chỉ là một “tay mơ” trong việc lập kế hoạch chiến lược. Gần như chắc chắn một điều là lẽ ra chúng tôi thoải mái áp dụng OKRs chậm hơn và không triển khai đồng loạt cho cả công ty. Nhưng ngặt một nỗi, bất cứ sai lầm nào của chúng tôi đều cứ bị lặp đi lặp lại ngay tức khắc. OKRs đã giúp Remind trở thành một công ty được quản lý tốt hơn – một công ty thực thi. Ba quý sau khi triển khai OKRs, chúng tôi tiếp tục nhận được khoản đầu tư Series C 40 triệu đô la. Và sau lần đầu tư thứ 3 này, tương lai của Remind đã được bảo đảm.

-----

Không có giới hạn dành cho Remind. Qua tất cả giai đoạn tăng trưởng và thay đổi, Remind chưa bao giờ xa rời khách hàng mục tiêu của mình, đó là những giáo viên làm việc vất vả với học sinh. Brett và David Kopf không hề nao núng với tầm nhìn của họ: tạo cơ hội thành công cho tất cả học sinh. Như Brett nói: “Chúng ta sống trong thời đại mà anh có thể nhấn nút và gọi được xe trong vòng 5 phút. Nhưng nếu một học sinh bỏ học, có khi tốn hàng tuần hay hàng tháng phụ huynh mới phát hiện ra. Remind cũng là một phương tiện giúp giải quyết vấn đề đó – bằng cách tập trung vào cái gì quan trọng và có ý nghĩa”.