H
ãy tha thứ cho đứa nhỏ Kiều Kiều này, bởi vì còn quá bé, số người cậu được tiếp xúc cũng quá ít, nên không hiểu về biểu đạt cảm xúc cùng ngôn ngữ cử chỉ, liền nghĩ vẻ mặt không thể tin nổi cùng câu “hả” của Nghê Lạc là đồng ý với cậu.
Vì thế, một sự hiểu lầm đáng yêu liền xuất hiện.
Kiều Kiều mở to đôi mắt long lanh, như được cổ vũ, cậu vô cùng vui vẻ gật đầu, thanh âm giòn giã lại vang lên lần nữa: “Ba nhỏ!”.
Hàng mi dày của Nghê Lạc khẽ run rẩy, vô cùng hoang mang không hiểu tại sao bao nhiêu năm nay mình vẫn luôn độc thân, giờ lại có thể lòi ra một đứa con trai chứ?
Anh im lặng không nói, cúi xuống nhìn đóa hướng dương nhỏ phía dưới, thiếu chút nữa bị sự chờ mong trong mắt thằng nhỏ làm lóa mắt.
Trẻ con là vô tội, nhưng nó cần phải biết sự thật tàn khốc như thế nào.
Nghê Lạc gí sát mặt mình vào khuôn mặt trắng nõn của đứa nhỏ. Kiều Kiều mở to đôi mắt, vui mừng nhìn anh.
Anh một tay đút túi quần, một tay nhéo má cậu, nhéo đến nỗi mặt cậu biến dạng.
“Anh bạn nhỏ này, xưng hô không thể bừa bãi như vậy, biết chưa?”
Kiều Kiều nghiêm mặt, miệng bị nhéo, nhưng cố nói gì đó, ư ư mấy tiếng không rõ ràng.
Lật Hạ hoảng hốt: “Nghê Lạc, anh không được làm như vậy, nó là...”. Từ tiếp theo không tài nào thốt ra thành lời, nói cái gì đây? Nó là người bệnh hay là người tàn tật? Lồng ngực cô chợt trở nên đau đớn.
“Là gì?” Nghê Lạc đang cúi xuống, nghe cô nói liền quay lại nhìn, con ngươi đen như mực. Tay anh vẫn không buông ra, khuôn mặt Kiều Kiều bị kéo đi theo, miệng vẫn méo, đôi mắt đen lúng liếng tràn ngập tò mò nhìn Lật Hạ.
Lật Hạ nhìn Kiều Kiều bị người ta nhéo đến mặt mũi méo mó mà vẫn còn cảm thấy vui sướng, cổ họng cô nghẹn lại, nhỏ giọng nói: “Nó vẫn là trẻ con”.
Nghê Lạc nhìn Kiều Kiều: “Nhóc mấy tuổi rồi?”.
Kiều Kiều lắc lư cái đầu nhỏ, miệng nói lúng búng: “Bốn tuổi rưỡi”.
“Ba tuổi mới là trẻ con”, anh buông mặt cậu bé ra, nói: “Nhóc đã là người lớn rồi”.
Lật Hạ sửng sốt, không ngờ Kiều Kiều dùng đôi tay nhỏ xoa mặt mình rồi cười hi hi: “Đúng vậy, Kiều Kiều là người lớn. Ba nhỏ nói rất đúng!”.
Tên nhóc này...!
Nghê Lạc lườm cậu: “Đã nói rồi, không phải ba nhỏ!”. Kiều Kiều buồn bã cúi đầu ngẫm nghĩ, rồi lại ngẩng lên, vẻ mặt sầu thảm hỏi: “Chẳng lẽ là anh trai?”.
Nghê Lạc cười lớn.
Chẳng lẽ cậu nghĩ lúc nãy anh không nghe thấy cậu gọi Lật Hạ là mẹ nhỏ sao? Cô ấy là mẹ cậu, mà anh lại là anh trai của cậu ư?
Nghê Lạc vẫn vô cùng bình tĩnh, liếc nhìn cậu nhóc một cái, cậu bé lại giương ánh mắt tò mò, vẻ mặt ngập tràn chờ mong được khen ngợi.
Rốt cuộc cậu nhóc này có hiểu biểu cảm của người khác hay không vậy? Nghê Lạc cảm thấy mấy năm tu dưỡng của mình sắp sửa bị phá hủy toàn bộ.
“Nhóc nên gọi là chú.”
Kiều Kiều nhíu mày, vô cùng bối rối, “Nhưng ba nhỏ không phải là chú, cô giáo nói, em trai của ba mới gọi là chú. Ba không phải là em trai của ba, ba là ba nhỏ!”.
Nghê Lạc hoàn toàn bị giọng nói ngọng nghịu của Kiều Kiều làm cho choáng váng. Anh ôm trán, bất lực phất tay với Lật Hạ: “Lên xe đi”.
Anh tiến nhanh về phía xe, lấy chai nước ra uống.
Lật Hạ muốn đẩy Kiều Kiều đi nhưng cậu nhóc nhất quyết lắc đầu không chịu. Cô thấy lạ, nhìn vào đôi tay đang xoắn lại của Kiều Kiều, cậu bé chỉ cúi đầu không nói câu nào.
Lật Hạ liền ngồi xổm xuống, xoa đầu cậu hỏi: “Con làm sao vậy?”.
Kiều Kiều cảm thấy vô cùng không tự nhiên, trộm nhìn Nghê Lạc đứng cách đó không xa, chau mày buồn bã, trong lòng cảm thấy vô cùng khó xử: cậu rất muốn ngồi xe của ba nhỏ, nhưng bây giờ lại muốn đi vệ sinh, phải làm sao bây giờ?
Lật Hạ thấy cậu cứ nhấp nhổm liền hiểu ra, cười nói: “Kiều Kiều à, con muốn đi tè…”.
“Suỵt!” Bàn tay nhỏ bé của Kiều Kiều lập tức vươn ra che miệng Lật Hạ: “Mẹ nhỏ, nói chuyện phải lịch sự”.
Lật Hạ dở khóc dở cười.
Nghê Lạc chờ lâu quá, sắp hết sạch kiên nhẫn đến nơi, quay đầu liếc nhìn hai người, ánh mắt như muốn nói: Làm cái gì mà lâu vậy?
Kiều Kiều lập tức ngồi thẳng dậy. Kì lạ là cậu bé lại hiểu được ý của Nghê Lạc, gật mạnh đầu ngoan ngoãn trả lời: “Ba nhỏ, ‘chim nhỏ’ của con muốn phun nước!”.
“Phụt!”
Nghê Lạc lập tức phun thẳng ngụm nước trong miệng lên cửa kính ô tô, cười đến bả vai cũng run rẩy.
Lật Hạ gí tay lên trán cậu: “Đây là lịch sự của con sao?”. Kiều Kiều nóng nảy, ngồi trên xe lăn nhấp nhổm: “’Chim nhỏ’ thật sự muốn phun nước mà, con muốn đi nhà vệ sinh”.
Lật Hạ cười rồi đứng dậy, không ngờ lại bị Kiều Kiều phản đối: “Mẹ nhỏ là con gái mà, không được nhìn con trai đi vệ sinh!”.
Cô bực: “Trước đây mẹ còn tắm cho con nữa kìa”.
Kiều Kiều đỏ mặt: “Nhưng giờ con là người lớn rồi, con muốn ba nhỏ đưa đi vệ sinh cơ!”.
Nghê Lạc không nói câu nào liền bước tới, dùng một tay bế Kiều Kiều đi vệ sinh.
Lật Hạ gấp xe lăn của Kiều Kiều đặt lên xe trước, rồi đứng đợi. Không bao lâu hai người đàn ông một lớn một nhỏ liền đi ra. Cậu nhóc cười tủm tỉm không thôi còn Nghê Lạc nghiêm mặt không nói lời nào, cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa.
Tới nhà, Lật Hạ đặt Kiều Kiều lên xe lăn, cậu bé còn vô cùng nhiệt tình vẫy tay với người ngồi trong xe: “Ba nhỏ, hẹn gặp lại nhé. Ba nhớ đưa con đi chơi đấy”.
Người nào đó kiên quyết không thừa nhận mình là ba nhỏ, dứt khoát lái xe đi.
Lật Hạ thật sự không thể hiểu tính cách Kiều Kiều hướng nội, sao lại có thể thích Nghê Lạc đến thế được chứ?
Tâm trạng Kiều Kiều hôm nay rất tốt, không cần cô giúp đỡ, tự mình điều khiển xe lăn vào nhà. Bóng áo trắng nhỏ xíu đang tràn ngập niềm vui.
Có điều, vừa vào trong nhà, nụ cười trên mặt Kiều Kiều lập tức biến mất. Cậu bé cúi gằm mặt, không để ý đến ai. Lật Hạ nhìn mấy người nhà họ Phó đang đứng trong phòng khách, cũng hiểu được vài phần nguyên nhân.
Cô bình tĩnh bảo người giúp việc đẩy Kiều Kiều đi, rồi mới lạnh nhạt nhìn qua.
Thu hút ánh mắt người ta nhất chính là Phó Ức Lam, cả người bẩn thỉu, nhìn vô cùng khó chịu. Một mảng lớn của váy phía trước bị dính đồ uống màu đỏ, trên đó còn loang lổ dấu vết bị hắt nước. Tóc tai càng lộn xộn, gò má sưng đỏ.
Lật Hạ không thể không nể phục tinh thần hy sinh của Phó Ức Lam, cô ta sao có thể tự đánh chính mình đến mức này cơ chứ!
Lật Hạ nhìn thôi cũng thấy đau rồi chứ đừng nói đến Phó Hâm Nhân và Lam Ngọc.
Lam Ngọc từ lần bị bà nội mắng liền không dám hở chút là khóc lóc nữa, nhưng có thể thấy bà ta đang đau khổ đến chết đi sống lại, giờ phút này đang ôm ngực đầy bi thương.
Còn khuôn mặt Phó Hâm Nhân thì đỏ rực vì tức giận, hai tay nắm chặt, nhìn như muốn bóp cổ ai đó vậy.
Lật Hạ nhìn Phó Ức Lam kinh ngạc: “Rốt cuộc ai lại lớn mật như vậy, đánh cô biến thành đầu heo thế này chứ?”.
Phó Ức Lam bị cô châm chọc, lại càng thêm đau.
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói gì Phó Hâm Nhân đã đập bàn đứng dậy: “Ức Lam nói mày sẽ giả bộ không biết, quả nhiên là như thế. Mày dám ở trước mặt mọi người bắt nạt em gái mình thành thế này mà còn giả bộ không biết, mày nghĩ sẽ không có chuyện gì sao? Lật Hạ, mày vừa mới ngoan ngoãn được vài ngày, thói bắt nạt em lại trở lại rồi? Tao quá thất vọng về mày!”.
Đối với việc ông ta nổi giận, Lật Hạ vô cùng lạnh nhạt.
“Phó Ức Lam, lần trước lấy đoạn video để đổ oan cho tôi, cô vừa mới ngoan ngoãn được vài ngày, thói vu oan giá họa lại trở lại rồi sao?” Lật Hạ dùng nguyên văn lời của Phó Hâm Nhân, rồi nhìn ông ta: “Thấy ba bất công như vậy, con cũng quá thất vọng!”.
Phó Hâm Nhân ngẩn ra. Ông ta quả thật chỉ nghe lời nói từ phía Phó Ức Lam, liền thực sự cho rằng Lật Hạ làm. Nhưng cho dù bây giờ cô có thản nhiên phủ nhận, ông ta cũng chỉ lại càng thêm tin tưởng Phó Ức Lam.
Con gái yêu của ông ta sao có thể biến mình thành bộ dạng như thế này chỉ để vu oan cho Lật Hạ chứ? Chắc mọi chuyện đúng như lúc nãy Phó Ức Lam khóc lóc kể lể, rằng Lật Hạ đã nhiều lần hại mình, nhiều lần muốn trả thù mình, nên mới lấy cớ bị oan để trốn tội.
Nếu đúng như vậy thì con nhóc kia đúng là một quả bom hẹn giờ rồi!
Phó Hâm Nhân liền giận dữ: “Mày cho là mày có bản lĩnh lắm sao? Việc gì Ức Lam phải tự làm mình bị thương để đổ tội cho mày chứ? Tao thấy chính là do mày đã sai lại còn không chịu nhận. Mày có dám nói mày không đánh nó không?”.
Lật Hạ khoanh tay, thản nhiên nói: “Dám”.
Phó Hâm Nhân xổ ra một tràng giận dữ, kết quả Lật Hạ lại chẳng hề quan tâm, chỉ đáp lại đúng một từ, khiến ông ta nghẹn lại, suýt chút nữa té xỉu.
“Lật Hạ, mày… mày quả nhiên nói dối không chớp mắt, mày còn coi tao ra gì không?” Ngón tay Phó Hâm Nhân run rẩy chỉ về phía trước.
Phó Ức Lam thấy vậy liền òa lên khóc lớn, ôm lấy ông ta: “Ba, bỏ đi ba, là con sai. Không phải chị ba đánh con, là con không cẩn thận đụng vào tường thôi. Ba, ba đừng nói nữa, ba mắng chị ấy, chị ấy sẽ lại trút giận lên người con. Như vậy sau này con làm sao sống được nữa chứ!”.
Dứt lời, cô ta lại bổ nhào về phía Lật Hạ, ôm lấy cô, khóc đến thê thảm: “Chị ba, là em sai rồi. Không phải chị, thật sự không phải chị mà, chị đừng có thù hận em, cầu xin chị đừng thù hận em nữa. Em chỉ muốn yên ổn đến trường, yên ổn học hành. Em không hề muốn tranh đoạt bất cứ cái gì với chị hết!”.
Lam Ngọc thấy vậy cũng nói bằng giọng hết sức thương tâm: “Hạ Hạ, từ lúc con tới dì vẫn luôn đối xử tốt với con, xem con như con gái mình, sao con không thể chung sống một cách hòa bình với Ức Lam chứ?”.
Lật Hạ lạnh lùng nhìn hai mẹ con bà ta, chưa kịp nói gì đã nghe thấy Phó Hâm Nhân quát lớn: “Mày đúng là đồ ác độc, sao có thể đối xử với em gái mình như thế chứ? Mày xem mày đánh nó ra nông nỗi nào rồi?”.
Lật Hạ nhìn mặt Phó Ức Lam sưng như cái bánh bao, phía trên còn hiện lên dấu tay, cười nhạo: “Ba, con đi đón Kiều Kiều, nếu con thực sự đánh cô ta, sao dấu tay còn có thể lưu đến tận bây giờ chứ? Người có đầu óc nhìn một cái liền nhận ra, trừ phi là kẻ ngốc, phải không?”.
Những lời này không cần nói rõ là đang mắng ai nhưng sắc mặt mọi người đều tím ngắt như màu gan heo.
Phó Ức Lam sửng sốt, cuống quýt phân bua: “Ba, con nói rồi, chị ba không hề đánh con mà, Kiều Kiều cũng đâu có nhìn thấy”.
Phó Hâm Nhân tái mặt, đập bàn hét: “Đưa Kiều Kiều đến đây”.
Bên cạnh lập tức có người đi gọi.
“Không được đi!” Đột nhiên sắc mặt Lật Hạ thay đổi, lớn tiếng quát.
Phó Hâm Nhân càng thêm tin tưởng vào nghi ngờ của mình, liền giục người đi gọi.
Lúc này Lật Hạ cũng trở nên cố chấp, hung hăng nhìn bọn họ: “Hôm nay kẻ nào dám động đến Kiều Kiều, tôi liền giết kẻ đó!”.
Mấy người làm trong nhà sợ tới mức đứng im khiến Phó Hâm Nhân giận đến sôi máu. Lật Hạ nhẹ nhàng xoa tay lên mặt Phó Ức Lam, cười hỏi: “Ba, ba thấy đây giống dấu tay của con sao?”.
Bàn tay Phó Ức Lam nhỏ hơn người bình thường rất nhiều, cho nên khi tay Lật Hạ che lên, dấu tay hồng hồng hoàn toàn bị che kín. Mà theo lý thuyết, bị đánh sưng lên thì dấu tay hẳn phải to hơn rất nhiều mới đúng.
Phó Ức Lam chợt nhận ra vấn đề, Phó Hâm Nhân cũng bắt đầu hoang mang.
Lật Hạ khẽ cong khóe môi: “Nếu con đánh, dấu tay hẳn nên là như thế này mới đúng!”.
Lời nói vừa dứt, cô liền dùng toàn bộ sức lực, giáng một cái tát hết sức mạnh mẽ vào má Phó Ức Lam. Một tiếng “bốp” vang lên. Cô ta không chút đề phòng, bị cái tát của Lật Hạ làm cho ngã chúi nhủi xuống đất.
Phó Ức Lam đầu óc ong ong, còn chưa kịp cảm thấy đau đã thấy trong miệng tràn ngập vị máu.
Lật Hạ thế mà lại dám ra tay ác độc như vậy trước mặt mọi người!