P
hó Ức Lam không ngờ Lật Hạ lại cả gan đánh mình ngay trước mặt mọi người như vậy, càng không ngờ hiện tại cô cũng chẳng coi ba ra gì. Đối với một người như Lật Hạ, chắc chắn cô sẽ không để người khác thấy mình đánh người, đây còn là trước mặt người của nhà họ Phó, vậy mà cô chẳng thèm để ý gì cả.
Cái tát này của Lật Hạ tàn nhẫn hơn rất nhiều so với thương tích có sẵn trên mặt Phó Ức Lam, khuôn mặt vốn đang sưng, giờ chịu thêm cái tát này, khóe môi cũng bị rách.
Phó Ức Lam đau đến phát điên. Bản năng xui khiến cô ta lập tức nhào lên đánh trả, nhưng cuối cùng lại cắn răng té nhào xuống đất, ngay bên chân Phó Hâm Nhân, điệu bộ sợ hãi đến mức cả người run rẩy: “Ba, ba mau cứu con với. Chị ba muốn đánh chết con. Con sợ! Ba, ba nhất định phải cứu con”.
Phó Hâm Nhân hoàn toàn không nghĩ Lật Hạ sẽ hống hách đến vậy, dám giở trò đánh người ngay trước mặt ông ta, liền giơ tay tiến đến.
Lật Hạ trầm mặt gằn giọng nói: “Ông dám?”.
Cô gái hai mươi tuổi trong nháy mắt bỗng giống như một ác ma, toàn thân tỏa ra sát khí. Phó Hâm Nhân cũng bị ánh mắt của cô làm cho chùn bước.
Lật Hạ khẽ nhếch môi: “Ba, nếu ba dám đánh con, con liền đáp trả gấp trăm ngàn lần lên người Phó Ức Lam. Nếu ba chắc chắn mình có thể bảo vệ cô ta suốt hai mươi tư tiếng một ngày thì ba cứ đánh đi ! Chúng ta cùng thử xem?”.
Phó Hâm Nhân tức đến nghẹn họng, chỉ thiếu nước lên cơn đau tim mà chết, con ranh này quả thật không hề nể mặt mũi của ông ta!
“Lật Hạ, mày thật vô liêm sỉ!”
Lật Hạ nén giận: “Từ trước đến giờ ba đã mặc định con là đồ hư hỏng, điều đó cũng không có gì mới mẻ. Hôm nay là lần đầu tiên con đánh Phó Ức Lam, cũng là do ba bức con thôi. Con nói con không hề đánh cô ta, nhưng ba không tin. Gán cho con nhiều tội danh như vậy, có tiếng mà không có miếng, nếu con không đánh thì thật quá phí công cô ta vu oan cho con”.
Dứt lời, cô quay đầu nhìn về phía Phó Ức Lam, gằn từng tiếng cảnh cáo:
“Cô nghe cho rõ đây, từ nay về sau chỉ cần cô vu oan cho tôi một lần, tôi sẽ làm đúng như vậy mười lần! Nói tôi đăng video, tôi liền đăng video, nói tôi đánh cô, tôi nhất định sẽ đánh. Cho nên lần sau, trước khi lên kế hoạch, hãy suy nghĩ cho kĩ, đừng để trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc, đừng làm chuyện thừa thãi!”
Phòng khách hoàn toàn rơi vào im lặng, không ai dám nói tiếp.
Lật Hạ mặt lạnh tanh đi lên lầu, ngồi trong phòng suy nghĩ rất lâu. Mức độ vô sỉ của Phó Hâm Nhân hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của cô, nhưng quan trọng là, trên thương trường biểu hiện của ông ta vẫn rất tốt.
Cổ phần ở Lật thị có thể dễ dàng lấy được, nhưng quyền kinh doanh lại phải thông qua quyết định của hội đồng quản trị. Chỉ cần nắm trong tay quyền kinh doanh, cô sẽ lập tức đuổi hết những kẻ này ra khỏi đây. Nhưng tạm thời ở chung cũng tốt, biết người biết ta, càng thêm thuận lợi cho việc làm nhà họ Phó “tan cửa nát nhà”.
Việc đầu tiên là hủy đi thanh danh của Phó Ức Lam đã xong, tiếp theo là đóng gói toàn bộ nhà họ Phó tống ra đường.
Bởi sinh viên của học viện kinh tế đa phần là tiểu thư của các giám đốc công ty, trải qua trận náo loạn ban sáng, danh dự của Phó Ức Lam chắc đã bắt đầu xuống dốc. Có câu trăm nghe không bằng một thấy mà.
*
Lật Hạ nhìn thiệp mời ở trên bàn, nhíu mày. Mấy hôm nữa là kỉ niệm mười năm thành lập Tập đoàn Phó Lam, nếu có chuyện để làm lớn lên thì tốt quá. Không chỉ đơn giản là phá hỏng chuyện vui của nhà họ Phó, mà còn phải làm sao cho không ảnh hưởng gì đến mình. Dù sao hôm đó cũng sẽ có nhiều thành viên trong hội đồng quản trị đến, Lật Hạ vẫn muốn thể hiện trước mặt bọn họ.
Cô vô thức xoay chiếc ghế dựa, liền nhìn thấy một chiếc xe đen đỗ dưới tầng. Hình như đây là...
Lật Hạ đi xuống, hỏi người đang đứng ở đó: “Đây là lễ phục chuẩn bị cho tiệc kỉ niệm sao?”.
“Vâng, đúng ạ”, người mang quần áo tới là một trợ lý tạm thời.
Lật Hạ nhìn lướt qua bọc quần áo to nhỏ khác nhau, hỏi: “Cô làm công việc này lương cao không?”.
Cô gái sửng sốt, chưa kịp trả lời thì Lật Hạ đã dúi một xấp tiền vào tay cô ta: “Cô làm giúp tôi chút chuyện đi”.
Dặn dò xong, Lật Hạ chậm rãi xoay người trở về. Nhìn cái cây trong sân, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cô rút điện thoại ra.
Đúng như cô nghĩ, người nghe điện thoại không hề kiên nhẫn, ngay cả một câu “a lô” cũng không nói mà hỏi thẳng: “Có chuyện gì?”.
Lật Hạ cười: “Ngày kia là kỉ niệm mười năm thành lập Tập đoàn Phó Lam, có thể mời anh đến dự không?”.
“Không.” Trả lời luôn không cần nghĩ một giây.
Lật Hạ vẫn cố nài nỉ: “Chúng ta cũng xem như là chỗ bạn bè phải không? Giúp đỡ nhau một chút cũng đâu quá khó khăn nhỉ?”.
“Không quen.”
Lật Hạ khẽ cắn môi, tiếp tục cười: “Cũng bởi vì anh quá ít lộ diện nên bên ngoài mới đồn đại anh là gay đó!”.
“Tút...” Điện thoại lập tức bị ngắt máy.
Thật ra đối với người như Nghê Lạc, loại tiệc mừng cỏn con này căn bản không đáng nhắc tới. Cho nên, nếu anh thực sự tới, đừng nói là bạn bè trong giới kinh doanh, ngay cả mấy vị cổ đông lão làng trong hội đồng quản trị cũng sẽ được mở rộng tầm mắt.
Vì thế Lật Hạ liền nhíu mày, tiếp tục quấy nhiễu.
Rốt cuộc sau vô số cuộc điện thoại, một loạt các danh từ “tay Bass”, “ba nhỏ”, “gay”... đều được tuôn ra, Lật Hạ thành công trong việc chọc giận Nghê Lạc, điện thoại đã tắt nguồn.
Nhưng Lật Hạ có cảm giác rằng, người nào đó chắc chắn sẽ đến.
*
Đến hôm tổ chức tiệc khi mọi người chuẩn bị ra khỏi nhà, dì Lam Hân quả nhiên xuất hiện với một phong cách vô cùng yểu điệu thướt tha.
Bà ta diện một chiếc váy cổ chữ V màu đỏ tươi ôm sát, tuy đã khá nhiều tuổi nhưng thân hình vẫn rất duyên dáng, quyến rũ mê người. Nhất là chiếc cổ áo chữ V tinh tế, khéo léo để lộ ra khe hở sâu hun hút.
Ngay cả Lật Hạ cũng phải muốn tiến lên chạm vào đó chứ đừng nói đến cánh đàn ông.
Ánh mắt Phó Hâm Nhân dừng lại trước ngực bà ta tầm khoảng năm giây rồi lập tức nhìn đi chỗ khác, nét mặt có chút kì quái.
Mà lúc này, Lam Ngọc cũng bước xuống lầu, trên người là chiếc váy màu xanh nõn nhiều tầng, muốn có bao nhiêu kín đáo cùng bảo thủ liền có đủ bấy nhiêu. Lật Hạ làm như không thấy mà nhìn về phía Lam Hân khen: “Dì hôm nay thật xinh đẹp, kiều diễm như một đóa hoa vậy”.
Bước chân Lam Ngọc khựng lại, nhớ lại lời nói hôm qua của người trợ lý trang phục: “Màu sắc thật tươi mát, giống như lá cây vậy”.
Cho nên, lá cây chỉ là làm nền cho hoa hồng?
Tuy bình thường Lam Hân không thích Lật Hạ, nhưng trước ánh mắt nóng rực của Phó Hâm Nhân thì đã sớm lâng lâng, mỉm cười nói: “Do dì biết cách chăm sóc thôi. Hạ Hạ sau này cứ ngoan ngoãn nghe lời, dì nhất định chỉ con cách giữ gìn nhan sắc”.
Lật Hạ vô cùng ngoan ngoãn: “Được ạ, dạo này con luôn nghe thấy mọi người khen dì nhà chúng ta tuổi trẻ xinh đẹp. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, con mới hiểu được cái gì gọi là gợi cảm đấy. Dì à, dì chính là đại diện tốt nhất cho nhà họ Phó đó!”.
Lam Hân dương dương tự đắc cong môi, trong lòng vô cùng kiêu hãnh, con bé này, nói thật là quá đúng.
Lại nhớ hôm qua khi thử chiếc váy này, chính bà ta cũng phải kinh ngạc. Đang phấn khởi vô cùng, lại được thêm trợ lý trang phục khen ngợi: “Phó phu nhân quả thật xinh đẹp quyến rũ vô cùng, ông xã cũng là trang anh tuấn tiêu sái, hai người thực khiến người ta ghen tỵ”.
Bà ta sửng sốt, xấu hổ, ngượng ngùng lên tiếng giải thích.
Trợ lý trang phục cảm thấy hết sức có lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chỉ là tôi thấy cô quyến rũ, hấp dẫn hơn không biết bao nhiêu lần so với bà ấy, cứ nghĩ người như này đứng cạnh ông chủ Phó mới xứng đôi. Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Ấy, vậy váy này có thể thay ra được không? Dù sao... Chính và phụ cũng có sự khác biệt nhất định”, người nọ còn bồi thêm một câu.
Lời này hiển nhiên là chạm đến nỗi đau của bà ta. Nhiều năm như vậy rồi, bà ta vẫn chỉ là phụ, là làm nền, còn người chị gái vô dụng kia lại là chính. Bà ta liếc nhìn bộ váy còn lại, một bộ váy xanh nõn không có chút điểm nhấn, liền tự mình quyết định sẽ đổi váy.
Trợ lý trang phục chạy qua chỗ Lam Ngọc, lúc giúp bà ta thử quần áo còn không quên nói: “Vừa rồi thật ngại quá, thấy cô Phó, tôi lại tưởng là Phó phu nhân. Nhưng cũng phải nói, cô Lam Hân trông thật quý phái, trông không giống là chị em của phu nhân lắm, nên tôi mới nhận lầm...”. Nói đến đây cô ta liền ý thức được mình đã nhỡ mồm, liền im bặt không nói thêm lời nào nữa.
Lại thêm một lần người nói vô tình người nghe hữu ý.
Từ tiệc sinh nhật lần trước, Lật Hạ công khai nói mình nhận nhầm người, Lam Ngọc liền có cảm giác cô em gái này của mình nổi bật một cách quá đáng.
Giờ phút này, nhìn chồng mình dán toàn bộ ánh mắt trên người Lam Hân, Lam Ngọc không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ Lam Hân cố tình đổi váy của bà ta? Tuy trong lòng nghi ngờ nhưng bà ta cũng không dám đi hỏi bởi khí thế của cô em gái quả thực ngút trời. Nhưng nghĩ đến đây Lam Ngọc đột nhiên giật mình, tại sao mình lại phải nhẫn nhịn như vậy chứ? Rốt cuộc ai mới là nữ chủ nhân thật sự của cái nhà này?
Lật Hạ nhìn vẻ mặt Lam Ngọc sa sầm xuống, liền mỉm cười nhìn sang chỗ khác.
Phó Tư Lam và Phó Ức Lam cũng đi xuống. Phó Hâm Nhân có tướng mạo tuấn tú, gen lại rất tốt nên mấy cô con gái đều vô cùng xinh đẹp. Phó Tư Lam mặc một chiếc váy dài, trông cao quý và thanh lịch; Phó Ức Lam cũng là một cái váy hồng nhạt dài chấm đất, trông thanh nhã động lòng người.
Còn về phần Lật Hạ, cô mặc một chiếc váy ngắn màu vàng nhạt, rất trẻ trung năng động.
Phó Ức Lam không ngừng nhìn về phía cô. Thông thường váy để đi dự tiệc không mấy khi có màu vàng, nhưng do da Lật Hạ rất trắng, nên tất cả lại rất hòa hợp. Mái tóc ngắn của cô chỉ được buộc đơn giản bằng một sợi dây trắng, kết hợp với chiếc váy ngắn gọn gàng, trông cô như một đóa hướng dương tràn đầy sức sống.
Nhìn lại chiếc váy của mình, là màu hồng nhạt trung tính, tuy vô cùng dịu dàng, nhưng so sánh với Lật Hạ lại vô cùng đối lập, trông tầm thường đến không thể tầm thường hơn. Phó Ức Lam cảm thấy rất không thoải mái, đột nhiên có cảm giác muốn đi thay váy khác. Hôm nay vừa bắt đầu mà tâm trạng đã không được tốt.
Lật Hạ liếc nhìn cô ta một cái, khóe môi cong cong, ý cười không chút che giấu.
Mặt Phó Ức Lam cứng đờ, đương nhiên hiểu cô đang cười cái gì. Hôm trước cô ta ăn một cái bạt tai, má sưng đến tận bây giờ cũng chưa hết, phải bôi một lớp phấn thật dày để che, khóe môi cũng phải trét một lớp thật đậm mới có thể giấu được dấu vết.
Phó Tư Lam liếc nhìn Lam Hân, rồi lại nhìn mẹ mình, lạnh nhạt nói: “Trang phục của dì bắt mắt nhỉ”.
Phó Tư Lam ít lời, nói xong cũng không có ai tiếp lời.
Lật Hạ nói: “Dì còn chưa kết hôn, mặc như vậy cũng đâu có gì quá đáng”. Nói xong liền nhìn Lam Ngọc nói, “Mẹ hai, mẹ nói xem có đúng không?”.
Lam Ngọc nói nước đôi: “Chưa kết hôn, cũng chưa sinh con, ăn mặc xinh đẹp là đúng mà.”
Lam Hân nhướng mày, là đang khen ngợi? Hay châm chọc đây?
*
Tiệc kỉ niệm mười năm thành lập Tập đoàn Phó Lam được tổ chức ở đại sảnh tầng hai và tầng ba của công ty. Lật Hạ chậm rãi đi sau, vừa mới bước qua cửa xoay để vào thang cuốn, liền nghe được thanh âm vui vẻ phía sau:
“Chị Hạ Hạ!”
Giọng nói này?
Lật Hạ quay đầu lại, là Liễu Phi Phi.