L
ật Hạ bước vào đại sảnh, nơi diễn ra buổi tiệc, cô liếc nhìn mình qua chiếc gương sang trọng ở cửa. Chiếc váy dạ hội ngắn xoè cúp ngực màu đen càng khiến làn da của người phải sống mười ba tháng như người thực vật ở viện điều dưỡng thêm trắng muốt, trắng đến nỗi có chút giống như ma cà rồng.
Mái tóc ngắn được cô xoã tung bồng bềnh. Trên người cô không có bất kỳ món trang sức nào, chỉ có một sợi dây buộc tóc màu trắng ở trên đầu.
Trang phục màu đen, trang sức màu trắng, bộ đồ như thế tạo cho người ta một cảm giác không tệ, giống như người đang chịu tang, rất thích hợp để tham gia buổi lễ chúc mừng cô em gái cùng cha khác mẹ Phó Ức Lam, người giành chiến thắng trong cuộc thi mô phỏng đầu tư thị trường chứng khoán dành cho người khởi nghiệp trẻ tuổi toàn quốc lần thứ năm.
Nhưng thực ra hôm nay nhà họ Phó còn có rất nhiều chuyện vui đáng để cùng chúc mừng, chẳng hạn sinh nhật của ba cô. Chỉ có điều, cứ nơi nào có Phó Ức Lam xuất hiện, cô ta đều tranh sự nổi bật nhất ở nơi đó.
Lật Hạ nhìn tấm biển chúc mừng, trên đó chi chít chữ đến nỗi nếu muốn thêm một chữ nữa chắc cũng khó chen vào nổi, khóe môi cô khẽ nhếch lên, tiện nhân đúng là lắm chuyện.
Ánh mắt trong trẻo của cô chuyển hướng vào phía bên trong đại sảnh. Phó Ức Lam đang đứng trên bục chủ tịch, phát biểu những điều tâm đắc sau khi nhận được giải thưởng của cuộc thi. Trông quả thật là vô cùng bắt mắt, hào quang lấp lánh.
Phó Ức Lam rất xinh đẹp, rất thuần khiết, và cũng rất thông minh.
Con gái của kẻ thứ ba mà lại có thể được đầy đủ như thế, thật sự không có đạo trời mà.
Có một người ba đẹp trai. Có một người mẹ thuần khiết như đóa sen trắng. Có một người dì ác độc, lại thêm một người chị gái dịu dàng nhã nhặn. Cộng thêm vào đó là một Phó Ức Lam hội tụ trên người vẻ xinh đẹp thuần khiết cùng với sự độc ác dịu dàng. Bọn họ thật sự là một nhà năm người cực kỳ hòa hợp vui vẻ.
Lật Hạ nhìn cô ta, bất giác suy nghĩ: “Nếu không phải năm đó ba lừa mẹ lấy đi hết tiền vốn và nhân viên, sáng lập ra tập đoàn mới, trở thành người có tiền, liệu Phó Ức Lam có được tiếp nhận đầy đủ sự giáo dục tốt nhất như vậy không? Có thể được tiếp xúc với giới thượng lưu dễ dàng vậy không? Có thể trở thành cô ta như bây giờ được không? Một người có tài có sắc lại có phẩm đức.”
Nói thật thì, những chuyện trước đây Lật Hạ đều không biết. Vì thế, tuy rằng mối quan hệ với cô ta từ trước đến nay vẫn luôn chẳng ra làm sao, nhưng cũng chưa từng ghét cô ta đến như thế.
Kiểu con gái vừa nhìn đã thấy quá hoàn mỹ như thế thường khiến người khác có cảm giác thích không được mà hận cũng chẳng xong. Bởi vì quá viển vông huyễn hoặc, không lưu lại ấn tượng gì. Nhất là giống như Lật Hạ, so với những bạn bè cùng trang lứa thì cô là một mẫu người năng động hơn, cô sẽ chẳng có ấn tượng gì với những cô gái ngoan ngoãn như vậy.
Nhưng hiện tại, ấn tượng của Lật Hạ đối với cô ta rất sâu sắc. Phó Ức Lam và nhà họ Phó, từ bây giờ, sẽ là đối thủ của cô!
Lật Hạ bước vào đại sảnh. Từng bước chân nhẹ nhàng như làn gió, nhưng lại khiến người khác có cảm giác nghẹt thở.
Trước khi mẹ nhảy lầu, cô vẫn luôn là một đứa con ngỗ nghịch không chịu được sự quản thúc. Trong mắt người lớn, một kẻ giao du cùng đám bạn bè “bất hảo” nhiều năm như thế, khó tránh khỏi ảnh hưởng xấu.
Chị ruột của cô - Lật Thu - thường nói rằng, bề ngoài cô ngỗ ngược, nhưng thực chất lại sở hữu một trái tim thuần khiết, lương thiện. Bây giờ, Lật Hạ mới biết, đó không phải là thuần khiết lương thiện mà là ngu xuẩn.
Khoảnh khắc xảy ra tai nạn xe cùng với chị, chẳng hiểu sao ký ức của chị đã chui vào trong đầu cô. Còn cô, trở thành người sống đời sống thực vật, ngủ say mười ba tháng trời, giống như sống lại một lần nữa vậy.
Cô đã nhìn thấy cuộc sống của chị cô trong hai mươi ba năm qua, thấy được nửa đời trước của chị, đã cùng với vô số người giao tranh đấu trí, bao gồm người ba lịch lãm nho nhã trong ấn tượng kia, và cả Phó Ức Lam mà cô chẳng có ấn tượng gì đặc biệt kia nữa.
Cô đã nhìn thấy rõ bi kịch của mình, bi kịch của chị, bi kịch của mẹ, tất cả đều bắt nguồn từ đám người mà cô chưa bao giờ thèm để ý này.
Người khiến cô nhìn thấy rõ ràng nhất, đó chính là Phó Ức Lam.
Sự dịu dàng của ba Lật Hạ bị lật tẩy vào năm cô mười hai tuổi, sau đó ông ta bị người mẹ mạnh mẽ của cô tống cổ ra khỏi nhà, vì thế mới kết hôn một lần nữa, cho mẹ của Phó Ức Lam một danh phận.
Nhưng trước đó, ông ta đã mang Phó Ức Lam đến nhà họ Lật nuôi với danh nghĩa là cháu gái ruột, con của bà con xa. Phó Ức Lam cũng được học một trường tiểu học quý tộc như Lật Hạ, ở phòng tốt nhất, hưởng thụ cuộc sống tốt nhất.
Lúc đó, mẹ Lật Hạ vẫn đinh ninh cô ta thực sự là cháu gái, con của một người thân thích nghèo khó nào đó nên đối xử với cô ta cực kỳ tốt. Chị em cô cũng đối xử với cô ta rất tử tế.
Nhưng trên thế gian này thật sự có một loại người, gọi là kẻ lấy oán báo ơn.
Phó Ức Lam từ nhỏ đã biết thân phận thật sự của mình. Sống trong nhà của ba, lại phải gọi ba ruột bằng “bác”, cô ta cam tâm thế nào được.
Mẹ và chị ruột của cô ta đang phải sống những ngày nghèo khó không thấy ánh mặt trời, mà vợ chính thức của ba dù ở nhà hay ra ngoài xã hội lúc nào cũng là người mạnh mẽ hào quang vô hạn; hai người chị cùng cha khác mẹ nhà họ Lật lại có một gia đình hạnh phúc, là tiểu thư con nhà giàu trong mắt các bạn học, đi đến đâu cũng là đối tượng được hâm mộ.
Còn cô ta lại có một người ba không rõ ràng. Dựa vào cái gì chứ?
Dù vợ chính thức của ba cùng với những người chị cùng cha khác mẹ đối xử với cô ta tốt đến thế nào thì đó cũng là điều phải thôi. Cô ta cũng là con của ba, Lật Thu cùng Lật Hạ có một thời thơ ấu huy hoàng, vốn dĩ cô ta cũng phải có một cuộc sống như thế, chứ không phải sống theo kiểu “gửi nuôi” thế này.
Sự tử tế của bọn họ, đều là xem thường, là bố thí!!!
Cô ta oán hận cái nhà này, cố gắng làm tất cả để gây chia rẽ các mối quan hệ trong gia đình họ. Thường xuyên tự gây nên những vết thương cho mình, sau đó lại đổ cho dì, cho chị đã khiến cô ta bị thương đến nông nỗi ấy. Ba cô dù có tức giận cũng không dám nói, sự bất mãn đối với vợ cùng con gái cứ tăng lên từng ngày.
Mãi cho đến một ngày, người cậu của Lật Hạ từ nước ngoài trở về, mang theo hai bộ mấy trăm con búp bê Barbie tạo hình không giống nhau cho hai chị em cô mà không có phần của Phó Ức Lam.
Cô ta oán hận. Người cậu ấy không biết chuyện bởi vì mẹ của Lật Hạ không nói với ai rằng nhà họ còn có một bé gái nữa. Sự bất công này đã khiến cô ta quá thất vọng.
Tối hôm đó, cô ta liền chọc thủng hết hai mắt hơn trăm con búp bê của Lật Hạ, còn bôi đỏ choét toàn bộ khuôn mặt búp bê và đặt ở trên các bậc cầu thang. Buổi tối, Lật Hạ đi vệ sinh thì nhìn thấy, bị dọa cho sợ kinh hồn, ngã lộn từ trên cầu thang xuống đất, đập đầu sứt trán phải đưa đến bệnh viện.
Chính sự việc này đã khiến mẹ của cô nhận ra được vấn đề. Sau khi điều tra cặn kẽ, thân thế của Phó Ức Lam được phơi bày ra ánh sáng và mẹ của Lật Hạ tống cổ cô ta ra khỏi nhà cùng với người ba Phó Hâm Nhân.
Nhưng với một người sau khi về nhà đêm đêm cứ phải gặp ác mộng như Lật Hạ thì mẹ và chị lại không nỡ giải thích sự thật cho cô biết, nên vẫn luôn giấu cô.
Ba Lật Hạ sau đó gây dựng lại gia đình, người mẹ lỗi lạc của cô nghĩ, người đàn ông đó dù không phải là của mình, nhưng tốt xấu gì cũng là ba của hai cô con gái, mà Lật Hạ lại luôn rất thân thiết với ông ta, cho nên trước mặt cô, bà cũng không muốn nói xấu gì cả. Suy cho cùng thì việc ly hôn đã trở thành một vết thương nghiêm trọng trong lòng đứa nhỏ, bà không muốn lại tiếp tục xát muối vào đó, cứ nghĩ đợi con trưởng thành rồi tự khắc sẽ hiểu.
Cho nên, sau mười tuổi mối quan hệ giữa Lật Hạ và ba vẫn rất tốt, thỉnh thoảng cô còn đến nhà họ Phó để thăm bà nội và ba.
Nhưng Lật Hạ đâu có biết, cô em gái Phó Ức Lam kia trông thì giống như đóa hoa sen trắng xinh đẹp, nhưng thực chất là hạng tiện nhân độc ác.
Thời trung học, từng có lần Lật Hạ ngỗ nghịch cãi nhau với mẹ, giận dỗi ra khỏi nhà giữa đêm khuya, và đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong quán bar. Chuyện ấy cô chỉ trách bản thân mình, chứ không hề biết rằng, chị của cô, Lật Thu đã từng âm thầm điều tra, mặc dù không có chứng cứ, nhưng nghe người ta nói là do Phó Ức Lam bày trò. Nguyên nhân thì đến giờ vẫn không ai hiểu được.
Lật Hạ vẫn luôn chẳng hay biết gì, mãi đến khi bị chết một lần thì mới nhìn rõ, thì ra, có một số người, bạn không chọc giận cô ta, không có nghĩa cô ta sẽ không chọc giận bạn.
Nhưng so với những chuyện này, điều càng khiến Lật Hạ không thể nào tha thứ, thậm chí còn tăng thêm sự căm hận chính là tất cả những gì Phó Ức Lam đã làm với Lật Thu.
Lật Thu - trời sinh đã có tố chất làm chị, với bất kỳ ai nhỏ tuổi hơn mình đều có lòng chiếu cố. Vì thế năm đó khi Phó Ức Lam ở nhà họ Lật, Lật Hạ đối xử với cô ta không tốt không xấu, người thật sự đối xử tốt với cô ta, là chị Lật Thu.
Thế nhưng một người phụ nữ lương thiện nhẫn nhịn như vậy, lại bị Phó Ức Lam lần lượt khoác lên những hình tượng xấu xa: cướp bạn trai, bùng nổ các vụ tai tiếng, cộng thêm các vụ tính toán trong việc làm ăn nữa. Thậm chí đến cả đứa con trai ngoài giá thú do phạm sai lầm mà sinh ra, Phó Ức Lam cũng đều không bỏ qua.
Lật Thu lớn hơn Lật Hạ ba tuổi, nhưng sớm trưởng thành lại hiểu chuyện. Mười lăm tuổi chị đã theo mẹ lăn lộn trên thương trường. Trước khi xảy ra chuyện, chị gần như đã có thể tự mình đứng vững trong giới kinh doanh. Trong ký ức của Lật Hạ, chị luôn luôn giống như được sinh ra vào một ngày mùa thu vậy, dịu dàng hướng nội, thần bí lóa mắt, kiêu hãnh bướng bỉnh, lạnh nhạt nhưng rất quan tâm. Chị là người đối xử với cô tốt nhất.
Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, chị thường kể chuyện cho cô nghe; những buổi họp phụ huynh chị thay cô đi nghe giáo viên mắng; nếu cô bị bạn học ức hiếp, chị thậm chí còn ra tay giúp cô đánh người.
Tiền tiêu vặt hết thì tìm chị, điện thoại hết tiền cũng chị nạp thẻ, thích thứ gì liền nói với chị mua làm quà sinh nhật cho mình, một năm nhận mấy mươi lần quà sinh nhật.
Lật Hạ lớn lên ngỗ nghịch như thế nào thì cũng có chị ngày qua ngày, năm qua năm chạy theo sau lo lắng cho cô.
Cô luôn cảm thấy chị là một người rất mạnh mẽ, trên thế giới này không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến chị bận tâm và lo lắng cả.
Nhưng sau khi sống lại, có ký ức của chị, Lật Hạ mới biết, Lật thị cùng Tập đoàn Phó Lam từng có một trận đấu chấn động trên thương trường. Cuộc đàm phán và quyết đấu với ba và Phó Ức Lam khiến cho người chị kiên cường này đã lao tâm, lao lực biết bao nhiêu. Phải đối mặt với những người thân ngày xưa, lòng của chị giờ đây đã nguội lạnh.
Đúng lúc này chị gặp được mối tình đầu, lập tức sa vào lưới tình. Nhưng người thiếu niên từng đem lại hơi ấm cho chị lại bị Phó Ức Lam quyến rũ. Lật Thu thấy vậy liền lập tức buông tay không hề nuối tiếc, chỉ là sức khỏe không tốt, nếu phá thai thì có khả năng suốt đời không thể mang thai được nữa nên chị đành phải sinh hạ đứa bé khi mới mười tám tuổi mà chưa kết hôn.
Không ngờ đứa bé lại trở thành công cụ để Phó Ức Lam đối phó với Lật Thu.
Năm đó lúc cô ta giở trò với Lật Hạ đã bị chụp hình lại, nhưng máy ảnh lại bị mất. Khi tìm thấy manh mối mới biết đã bị Lật Thu nẫng tay trên. Phó Ức Lam mấy lần muốn lấy lại, nhưng Lật Thu không đồng ý, từ đó cô ta bắt đầu công cuộc trả thù chị ấy.
Mãi đến sau này khi bất ngờ phát hiện Lật Thu có một đứa con trai nhỏ, cô ta đã chụp hình hai mẹ con, uy hiếp chị trả lại những tấm hình không đẹp đẽ của Lật Hạ. Lật Thu cự tuyệt, và ngay lập tức tiêu hủy những tấm hình đó.
Rất nhanh, tất cả mọi người trong giới kinh doanh đều biết đại tiểu thư của nhà họ Lật lúc hai mươi mốt tuổi chưa kết hôn đã có một đứa con trai ba tuổi. Lật Thu vẫn dửng dưng, chuyện ta ta làm, không quan tâm đến những lời bịa đặt nhảm nhí. Thái độ ấy càng khiến Phó Ức Lam có cảm giác mình bị xem thường, cô ta đã phái người đến nhà trẻ bắt cóc đứa bé.
Lật Thu phải dùng dao uy hiếp Phó Ức Lam, cô ta mới chịu nói ra Lật Kiều bị nhốt ở đâu. Nhưng lúc chị ấy tìm đến công viên thì bé trai đã bị suy tim do nhiệt độ của mùa đông dưới 0 độ C, còn bị gãy chân do ngã từ trên cầu xuống, từ đó bị mắc bệnh tim và phải ngồi xe lăn.
Lật Hạ nhìn người con gái trên sân khấu thuần khiết xinh đẹp như đóa sen trắng đó, thầm cười nhạt, đây không phải là đóa sen trắng dễ đối phó, mà là một đóa sen độc.
Lúc này, đứng sau lưng của Phó Ức Lam có bốn người. Phó Hâm Nhân, người cha nghiêm trang đạo mạo.
Lam Ngọc, mẹ kế.
Phó Tư Lam, chị của đóa “sen trắng”.
Lam Hân, người dì ác độc.
Bọn họ đều là chỗ dựa vững chắc của Phó Ức Lam. Còn Lật Hạ thì sao, cô chỉ có hồi ức, cùng với đứa bé trai bị bệnh tim phải ngồi xe lăn mà Lật Thu để lại.
Trong ký ức, chị hay vuốt ve mái tóc ngắn của cô, nói: “Tiểu Lật tử nhà chúng ta không cần trưởng thành, có chị bảo vệ em rồi”.
Nhưng giờ đây, cô muốn tự bảo vệ mình và bảo vệ con trai của chị.