"C
hị, một thời gian nữa em sẽ dọn ra khỏi nhà. Bởi vì... em phải lập gia đình rồi, hì hì...”
Lật Thu nằm trên giường bệnh, gương mặt trắng ngần xinh đẹp như chiếc lá mùa thu vậy.
“Nhà bọn họ rất đẹp, bên trong có một cái đồi lớn, còn có suối, có cả vườn cây ăn quả nữa. Hôm đó em tới còn nhìn thấy cả cây dẻ, cả cây đào, nhưng đào vẫn còn xanh, ăn vào chua chết mất.”
“Đúng rồi, anh ấy chính là người lần trước em kể cho chị nghe đó. Anh ấy tên là Nghê Lạc. Tuy lúc đó bọn em vẫn chưa yêu nhau nhưng bây giờ...”
Lật Hạ càng nói càng hào hứng, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ như đóa hoa ngày hè vậy.
“Anh ấy rất giỏi, biết chơi ghita, đệm trống, đánh bass, hát cũng rất hay. Tuy có hơi độc mồm độc miệng nhưng thực ra tính anh ấy rất tốt. Đôi khi anh ấy rất ngốc, nhưng có những lúc lại vô cùng thông minh. Có đôi lúc rất trẻ con, nhưng lại có khi cực kì nam tính...”
Lật Hạ ngừng lại một chút, nụ cười nhạt đi, giọng nói cũng nhỏ dần: “Em rất muốn để chị gặp anh ấy một lần...”.
“À,” cô vội xua tay, chớp chớp hàng mi: “Không nói chuyện này nữa”.
“Khoảng thời gian trước Lật thị gặp rất nhiều khó khăn nên em không có thời gian đến thăm chị, em sợ em sẽ khóc nức nở trước mặt chị mất. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, mọi chuyện đều đã qua. Chị xem, mỗi ngày em đều vô cùng vui vẻ, nào còn bộ dạng đáng thương hay mệt mỏi gì đâu chứ, đúng không chị?”
“Chị xem đi này, chị xem đi!” Cô ghé sát đến bên mặt Lật Thu để làm nũng như trước đây.
“Chị xem, chị xem này...” Nhưng Lật Thu vẫn không mở mắt, nụ cười của Lật Hạ hơi ngưng lại, rồi liền bĩu môi nói: “Chị lười quá! Lật Thu, chị đúng là một cô gái lười biếng mà! Nhưng không sao...” Cô kiêu hãnh nhướng mày.
“Bây giờ chuyện làm ăn của Lật thị rất tốt, càng ngày càng phát đạt, chị cũng không cần phải bận tâm nữa. Tiểu Lật Tử của chị bây giờ cũng là tinh anh chốn thương trường rồi.”
Cô cười hì hì, nhưng đáp lại cô chỉ là những tiếng hít thở đều đặn.
“Còn Kiều Kiều, bé đã có thể tự đứng dậy rồi đó! Chị không muốn xem sao?” Lật Hạ nghiêng đầu, chờ đợi một lúc lâu, sau đó nói tiếp: “Nhưng nếu chị thấy mệt, không muốn quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa, cũng không sao. Em đã lớn rồi, em sẽ quản lý Lật thị, chăm sóc Kiều Kiều, chăm sóc cả chị nữa.”
Cô lầm bầm hồi lâu, như đã hơi mệt, cô nằm úp bên cạnh giường, áp má vào đôi bàn tay nhợt nhạt của Lật Thu, ánh mắt vừa bướng bỉnh vừa trống rỗng nhìn vào hư không.
Một lát sau, dường như nhớ ra chuyện gì đó thú vị, cô nhoẻn miệng cười.
“Chị còn nhớ không, trước kia chị nói lúc chị kết hôn muốn em là phù dâu cho chị. Em đồng ý, nhưng giờ chị lại không kết hôn nữa rồi. Ai bảo chị không chịu tỉnh lại chứ. Nếu chị không mau mau tỉnh lại, em kết hôn rồi sẽ không làm phù dâu cho chị được nữa đâu. Chị sẽ không hối hận chứ?”
Cô nhẹ nhàng gảy ngón tay của chị gái, nhưng thấy những ngón tay vẫn rũ xuống không có phản ứng gì, Lật Hạ trề môi.
“Nếu chị còn không tỉnh lại, em thực sự sẽ đi lấy chồng đấy... Nếu chị còn không tỉnh...” Lật Hạ hơi nghiêng đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay Lật Thu, trong phút chốc, dòng nước mắt ấm nóng mà chua xót tuôn trào.
“Nếu chị không tỉnh lại... ai sẽ dắt tay em đi trên thảm đỏ đây...”
Cảnh hoàng hôn giữa hè thật đẹp. Ánh sáng màu đỏ ấm áp từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, hắt lên người hai chị em, chiếc giường màu trắng như tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Lật Hạ im lặng úp mặt vào lòng bàn tay Lật Thu, còn Lật Thu vẫn vậy, yên lặng ngủ say.
Việc Lật Thu không tỉnh lại là nuối tiếc lớn nhất trong lòng Lật Hạ, còn lại mọi thứ đều hoàn hảo.
Cô không muốn một hôn lễ quá long trọng. Người thân của cô ngoài Kiều Kiều ra thì không còn ai cả. Trong khi bạn bè thân thích của nhà Nghê Lạc lại rất đông. Vì thế hôn lễ quá lớn, quá náo nhiệt sẽ khiến cô càng cảm thấy cô đơn.
Lật Hạ thấp thỏm, nói suy nghĩ của mình cho anh, không ngờ anh lại gật đầu cái rụp. Anh nói cũng không thích phiền phức, chỉ cần ôm được người về nhà là tốt rồi.
Cô lúc này mới an tâm, nhưng cô không biết rốt cuộc Nghê Lạc đã nỉ non bao nhiêu lời mới thuyết phục được bà nội và mẹ Nghê giảm quy mô hôn lễ đáng ra phải vô cùng long trọng của đứa cháu độc tôn nhà họ Nghê, cuối cùng hai vị trưởng bối cũng đồng ý chỉ mời những người thật sự thân thiết đến dự.
Từ nhân viên đến trang trí đều rất đơn giản.
Khách của Lật Hạ chỉ có bà nội Phó và Phó Tư Lam, còn lại đều là người quen của cả hai bên, như Tô Tiếu, Liễu Phi Phi, Tôn Triết. Đương nhiên cũng có một số người Lật Hạ không quen, như nhóm phù rể đẹp trai do Ninh Cẩm Hạo dẫn đầu, thoạt nhìn trông giống một đoàn mặc âu phục Armani đi dự hội nghị vậy.
Cô vừa mới đưa mắt nhìn sang đã bị ánh mắt hừng hực lửa ghen của Nghê Lạc dọa sợ.
Lật Hạ: Người ta chỉ liếc mắt có một cái thôi mà. Chủ nhà sao có thể không quan tâm khách đến chung vui chứ.
Tuy nghĩ là vậy, nhưng Lật Hạ vẫn lập tức nhảy bổ qua, vòng lấy cánh tay anh cười hì hì: “Em suýt nữa thì quên, anh là một người rất hay ghen”.
Nghê Lạc khó chịu vì cô dâu nhỏ của mình lại dám liếc mắt nhìn người đàn ông khác ngay trong hôn lễ, anh hờ hững nói: “Lúc anh Việt Trạch kết hôn, cũng dẫn đến một đám phù rể như thế. Em xem, đến bây giờ mấy người bọn họ vẫn chưa có ai kết hôn, cho nên, bọn họ sinh ra là để làm phù rể...”.
“Nhất là người kia...” Nghê Lạc chỉ về phía Ninh Cẩm Hạo, “Em nhìn mặt anh ta xem, không đủ tiêu chuẩn đi làm phù rể, còn phải luyện tập nhiều. Có lẽ anh ta muốn làm phù rể ngàn năm!”.
Ai mà chả biết chỉ có người chưa kết hôn mới có thể đi làm phù rể chứ.
Cho nên, sau câu nói đó, Nghê Lạc đã phải chịu ánh mắt đầy thù hận của những anh chàng phù rể kia, còn bị họ lao vào đánh túi bụi.
Ninh Cẩm Hạo nghe xong cũng không giận, vẻ mặt vẫn lạnh lùng không hề hấn gì.
Ánh mắt anh ta khẽ rời đi, thì thấy Nghê Gia mặc một chiếc váy dài màu xanh nước biển, nụ cười ấy tươi sáng trên gương mặt trắng ngần, trông cô ấy vô cùng xinh đẹp. Lúc này Việt Trạch đang ôm cô trong lòng, hai người cười nói vui vẻ.
Anh ta im lặng thu ánh mắt lại, đột nhiên nhớ tới năm đó trên tầng cao nhất của tòa nhà bỏ hoang, cô ấy mặc bộ lễ phục đính hôn màu trắng, lấy dao kề lên cổ của Ninh Cẩm Nguyệt, đứng ở lan can tầng 30. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy bị gió thổi làm cho trắng bệch, nhưng lại vô cùng dứt khoát và kiên cường, không chút sợ hãi.
Anh ta nhớ rõ lúc đó đã nói với cô: “Em còn không mau lại đây sao?”. Nhưng cô ấy vẫn kiên định không mảy may di chuyển, mãi cho đến khi Việt Trạch đến, cô ấy mới lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó cẩn thận đi về phía anh ta.
Anh ta vẫn luôn cho rằng, câu nói kia của mình sai rồi. Cô ấy sao có thể đi về phía anh ta chứ?
Có một số việc, một số suy nghĩ, sai chính là sai.
Ninh Cẩm Hạo nhìn về phía Nghê Lạc lúc này đang cười đùa với mấy người anh em, anh ta không nói lời nào, chỉ lẳng lặng cụp mắt xuống.
Lật Hạ đứng bên cạnh nhoẻn miệng cười nhìn đám người trẻ tuổi đang náo loạn đằng kia.
Hôm nay cô mặc một bộ váy cưới rất đơn giản nhưng vô cùng xinh đẹp, váy chỉ dài tới đầu gối, viền được đính đầy kim cương. Không có khăn voan trùm đầu mà chỉ có một chiếc vương miện nhỏ, mái tóc ngắn được búi lên, trông xinh đẹp như một nàng công chúa.
Tô Tiếu đứng bên cạnh trêu chọc Liễu Phi Phi: “Ôi, hôm nay nam thần của cô kết hôn rồi, đau lòng lắm đúng không?”.
Liễu Phi Phi vô cùng bình tĩnh: “Kết hôn rồi càng tốt chứ sao. Quan hệ giữa tôi và chị Hạ Hạ cũng khá tốt, về sau có thể bắt đầu từ Hạ Hạ rồi bảo chị ấy thuyết phục Nghê Lạc chơi với bọn tôi!”.
Lật Hạ: “…”.
Tô Tiếu tò mò: “A, tôi còn tưởng cô và Nghê Lạc khá thân thiết đó!”.
“Ai thân với tên đó chứ?” Liễu Phi Phi bĩu môi, “Cô thấy anh Tôn Triết có thân với chị Gia Gia không?”.
Tô Tiếu không biết, nên liền thành thực lắc đầu.
Liễu Phi Phi cười, mắt liếc nhìn Nghê Lạc vẫn còn đang làm ầm ĩ đằng kia, sau đó lẳng lặng quay đi.
Hình như rất nhiều năm về trước cô ấy cũng từng khao khát một hôn lễ như thế này, không cần có nhiều người, chỉ cần có vài người bạn thân cùng nhau náo loạn, trêu đùa vui vẻ là tốt rồi.
Chuyện quá khứ thì chỉ cần mấy người bọn họ biết thôi là được, không cần khiến cho nhiều người bị tổn thương. Mà khoảng thời gian kia thực sự đã gửi gắm tấm lòng cho kẻ không đáng, cứ coi như đó là một trò chơi đi.
Hơn nữa...
Cô ấy quay đầu nhìn về phía Tôn Triết, bây giờ mình cũng đã rất may mắn và hạnh phúc rồi.
Những ngày sau kết hôn còn thoải mái hơn so với tưởng tượng của Lật Hạ.
Cô vốn đã cố gắng chuẩn bị để trở thành một cô con dâu, một người cháu dâu tốt, nhưng ở nhà họ Nghê cô chẳng cần làm gì, vì đến việc gọt hoa quả cũng có người làm rồi.
Có đôi khi cô muốn tự tay xuống bếp chuẩn bị một bữa cơm cho mẹ và bà nội, nhưng cứ xuống bếp lại bị mẹ kiên quyết đuổi ra. Mẹ Nghê Lạc thực sự rất thích nấu ăn, mẹ bảo đó là niềm vui của mình, nên không cho phép Lật Hạ tới tranh giành, cũng không cho phép cô làm cùng.
Cô rất khó xử, thường xuyên đứng ngồi không yên, cứ đi vòng vòng trong phòng, nhưng vừa đến cửa phòng bếp đã bị mẹ đuổi ra ngoài.
Nghê Lạc đã ba lần bốn bận tóm cô về rồi ấn cô xuống ghế sô pha: “Sao trước kia anh lại không biết em bị chứng tăng động nhỉ? Ngoan ngoãn ngồi xuống cho anh!”.
Lật Hạ rối rắm: “Nhưng để mẹ nấu cơm như vậy còn ra thể thống gì nữa?”.
Anh thản nhiên nhìn cô, một lúc sau mới nói: “Nếu em biết tình trạng trước kia của bà ấy, em sẽ thấy như bây giờ chính là thiên đường đó”.
Lật Hạ mù mờ không rõ: “Hả?”.
Nghê Lạc kéo cô vào lòng, cười giải thích: “Trước kia tính cách của bà ấy rất kì lạ. Tuy rằng anh sống cùng mẹ cũng không có vấn đề gì, nhưng anh vẫn luôn cho rằng, một ngày nào đó nếu mình muốn kết hôn, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nhất định sẽ làm cho cả cái nhà này hỗn loạn, sau đó anh sẽ phải ngủ ở thư phòng mỗi ngày. Nhưng vì một chuyện xảy ra mà bà ấy đã thay đổi”.
“Bà ấy nấu cơm cho em, chính là vì bà ấy thích em đó.”
Lật Hạ chớp mắt vui vẻ: “Thật sao?”.
“Ừ.” Ánh mắt anh sâu sắc: “Nếu em đang ở nhà, mẹ em nấu cơm cho em, em có thấp thỏm không yên muốn đi giúp như vậy không?”.
Cô sửng sốt.
Nghê Lạc nhéo má cô, “Cho nên, cứ thoải mái đi. Coi bà ấy như mẹ em vậy. Bà ấy đang coi em như con cái trong nhà, vậy em cứ đón nhận tình cảm của bà đi, không cần phải căng thẳng như thế.”
Lật Hạ cảm thấy ấm áp và cảm động vô cùng, cô nằm trong lòng anh “vâng” một tiếng, nghẹn ngào không nói nên lời...
Kiều Kiều cũng chuyển đến đây ở. Cô không ngờ là cậu bé lại trở thành người bạn tốt nhất với bà nội Nghê Lạc.
Bởi vì việc trị liệu của Kiều Kiều đang bước vào giai đoạn then chốt, mỗi ngày đều phải gặp bác sĩ để tập đi, cho nên tạm thời không thể đến trường mẫu giáo được mà phải mời gia sư đến nhà, cho nên trừ thời gian học tập và rèn luyện thân thể ra thì đều rất nhàn rỗi.
Lật Hạ và Nghê Lạc đều phải đi làm, mẹ Nghê Lạc cũng thường ra ngoài thăm bạn bè, nên trong nhà chỉ còn lại một già một trẻ.
Kiều Kiều lúc đầu tuy có hơi sợ người lạ, nhưng sau khi cô nói với cậu từ nay về sau cậu sẽ sống cùng với ba thì cậu đã lập tức vui vẻ trở lại.
Có hôm Lật Hạ trở về nhà không thấy Kiều Kiều đâu, nghe quản gia bảo cậu đang ở vườn rau đằng sau núi. Bà nội Nghê sau khi giao Hoa thị cho Nghê Lạc cũng dần rút khỏi thương trường, ngày ngày chỉ ở nhà chăm sóc hoa cỏ, cây trái và rau trong vườn.
Lúc cô đi tới thấy bà nội đang đội cái nón che nắng, ngồi xổm ở ruộng bắt sâu cho mấy cây cải trắng và cà chua. Kiều Kiều cũng đội mũ, ngồi trên băng ghế nhỏ giữa vườn rau nhìn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi má phớt hồng của Kiều Kiều lẫn trong sắc xanh của ruộng rau trông rất đáng yêu. Đôi mắt đen lúng liếng của cậu nhìn chằm chằm vào ruộng rau, sau đó đột nhiên vui vẻ, cái tay nhỏ khẽ thò đến bên trên một lá cải trắng, túm một cái, sau đó nhìn bà nội Nghê cười:
“Cụ nội ơi, Kiều Kiều cũng bắt được sâu này!”
“Để cụ nội xem nào!” Bà nội tiến đến nhìn qua, cũng không phải là một con sâu to, nhưng bà nội lại nói với vẻ khoa trương: “Con sâu to thật đấy! Kiều Kiều của chúng ta tinh mắt quá!”.
Cậu vui vẻ ném con sâu màu xanh vào cái xô nhỏ, sau đó được bà nội giúp đỡ mới nhích nhích cái mông nhỏ kéo theo cái ghế tiến về phía trước vài bước, một già một trẻ cứ như vậy đi từ đầu này đến đầu kia ruộng rau.
Lật Hạ thấy rất vui, xoay người rời đi không muốn quấy rầy hai cụ cháu, rồi một hôm nào đó cô lại nghe Kiều Kiều nói: “Cụ nội nói rồi, chúng ta phải chăm chỉ trồng trọt thì đến mùa thu mới có quả ăn. Kiều Kiều cũng phải noi theo”.
Lật Hạ nghiền ngẫm một lúc, cô đoán có lẽ lời bà nội nói là có làm thì mới có ăn. Nhưng chuyện này không quan trọng. Chỉ cần hiểu được ý nghĩa của câu nói đó là được rồi.
Còn nữa, trên trận chiến tập đi, Kiều Kiều thắng rồi.
Lúc cậu bé đã có thể chậm rãi bước đi thì Lai Lai vẫn còn đang bò, thỉnh thoảng lắc lư đứng được một lát rồi lại ngã bịch xuống đất.
Kiều Kiều rất thích Lai Lai, mỗi lần nhìn thấy bé đều vui vẻ ghé sát lại chơi với bé rất lâu.
Có một lần Nghê Gia dẫn Lai Lai đến chơi, mấy người lớn ngồi ở trên thảm chơi Tam Quốc Sát25, Kiều Kiều cũng tò mò đến bên cạnh Lật Hạ xem, chỉ có Lai Lai ngồi lăn qua lăn lại một mình.
25 Tam Quốc Sát là một thể loại Card Game, lấy bối cảnh thời kì chiến tranh loạn lạc của nhà Hán (Trung Quốc).
Một lúc sau, Lai Lai bò đến bên cạnh Nghê Lạc, đôi tay nhỏ túm lấy anh, chép chép miệng: “Chiêm… chiếp!”.
Kiều Kiều lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn xung quanh, trong đôi mắt nhỏ đầy vẻ tò mò: “Mọi người nghe xem, hình như có một con chim bay vào trong”.
Nghê Lạc sửng sốt, bật cười, nhấc Lai Lai lên: “Con nói đó sao?”.
Đôi chân ngắn tũn của bé khua khoắng trong không trung, rồi thản nhiên tiếp tục: “Chiêm chiếp!”26.
26 Từ “chiêm chiếp” trong tiếng Trung là 啾啾, đồng âm với từ gọi cậu là 舅舅, đều có âm đọc là “jiujiu”. Ở đây tác giả dùng đồng âm để chỉ giọng trẻ con còn chưa rõ.
Thì ra là Lai Lai đang gọi cậu.
Kiều Kiều nghiêng đầu nhìn Lai Lai một chút, sau đó bỗng nhiên vỗ tay: “Ba nhỏ, hay ba nhỏ và mẹ nhỏ cũng sinh một em bé để con chơi cùng đi! Em bé thật là đáng yêu!”.
Anh cười tủm tỉm xoa đầu cậu: “Kiều Kiều yên tâm, ba nhất định sẽ cố gắng!”.
Lật Hạ: “...”.
Rất nhiều buổi tối sau đó, cô đều cảm nhận sâu sắc được sự nỗ lực cố gắng của anh...
Vở kịch nhỏ (bảy)
Husky nhỏ Nghê Tiểu Lạc nhìn một đám hạt xanh xanh giống hệt hạt dẻ ở trước mặt mình, cậu trợn tròn mắt, rồi cứ đi đi lại lại nhìn đến nỗi mắt như muốn rớt ra ngoài mà vẫn chưa nhìn thấy.
“Lật Hạ Hạ?” Husky nhỏ dè dặt hét lên, ‘’Lật Hạ Hạ, tớ là Nghê Tiểu Lạc, tớ tới tìm cậu đây.” Nhưng vẫn không thấy ai đáp lại.
Husky nhỏ sốt ruột vò đầu, cậu đi đến gần đống hạt xanh xanh đó để ngửi, cậu nhớ hương thơm của Lật Hạ Hạ. Cậu ngửi lấy ngửi để hết bên này đến bên kia, những hạt dẻ vừa thơm vừa ngọt, nhưng đều không phải hương thơm của Lật Hạ Hạ!
Cậu sốt sắng đổi cách ngửi, “Này!” Husky nhỏ nhanh chóng lùi lại một bước, che mũi lại vì bị gai của một hạt dẻ nào đó đâm vào, mắt cậu rưng rưng vì đau.
Tiếng kêu lên vừa rồi làm các hạt dẻ đều tỉnh hết dậy, tò mò nhìn Husky nhỏ: “Ơ, chó mà cũng ăn chay sao?”.
“Không,” Husky nhỏ rất khó chịu, cái mũi thì đau chết mất, “Các cậu sao lại đâm tôi, sao gai của các cậu lại cứng thế?”.
“Gai của hạt dẻ vốn dĩ cứng mà!” Hạt dẻ đã đâm cậu dửng dưng nhún vai.
“Cậu nói không đúng!” Husky nhỏ giậm chân, “Lật Hạ Hạ không đâm tôi, gai của cô ấy rất mềm mại”.
Hạt dẻ kia nghiêng đầu suy nghĩ, đáp: “Đó là vì cô ấy thích cậu nên mới xù lớp gai mềm trước mặt cậu. Còn nếu gặp người cô ấy không quan tâm, thì cô ấy cũng sẽ đâm gai cứng vào kẻ đó thôi”.
Chú Husky nhỏ há hốc mồm không nói nên lời. Sao trong lòng lại cảm thấy buồn đến vậy?
Hạt dẻ kia lại nói: “Cô ấy tên Lật Hạ Hạ phải không?” Husky nhỏ buồn bã gật đầu.
“Lật Hạ Hạ, có ai tên là Lật Hạ Hạ không?”
“Lật Hạ Hạ, có ai tên là Lật Hạ Hạ không?”
“Lật Hạ Hạ, có ai tên là Lật Hạ Hạ không?”
Trong nháy mắt, mấy trăm hạt dẻ ai nấy đều không ngừng gọi to, nhưng không có ai nhảy ra nhận mình là Lật Hạ Hạ cả.
Husky nhỏ đau lòng đứng lên, đang định tiếp tục đi về phía trước thì nghe thấy một giọng nói nhỏ: “Lật Hạ Hạ phải không, lúc nãy khi mọi người còn đang ngủ, tôi có nhìn thấy cô ấy đấy!”.
Husky nhỏ vội quay đầu lại, sốt sắng hỏi: “Vậy cô ấy ở đâu rồi?”.
Hạt dẻ kia cúi đầu vẻ không nỡ, nói: “Cô ấy bị nước cuốn trôi đến đây, gai trên người bị hỏng rất nhiều, tôi bảo cô ấy hay là ở đây cùng nghỉ ngơi với chúng tôi. Nhưng cô ấy không chịu, cô ấy nói muốn đi tìm một con chó nhỏ tên Nghê Tiểu Lạc. Cô ấy còn nói không nên bảo Nghê Tiểu Lạc là thỏ, muốn đi tìm cậu ấy xin lỗi.”
Husky nhỏ ngớ người, cậu kêu lên: “Thế cô ấy đâu?”.
Hạt dẻ nhỏ kia buồn bã, nói nhỏ: “Cô ấy mới nhảy được mấy bước thì có người đi qua nhặt mất rồi”.
Husky nhỏ nghếch mũi ngửi mùi hương trong không khí, rồi chạy như bay xuống núi, “Lật Hạ Hạ, Tiểu Lật Tử’’, cậu vừa vội vàng chạy vừa hét lớn. Làm thế nào bây giờ, nếu mà bị người ta mang đi mất thì biết làm sao?
Cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy Tiểu Lật Tử nữa.
Trên bầu trời có một đàn chim nhỏ bay qua gọi cậu: “Có phải cậu đang tìm một hạt dẻ bị người ta nhặt đi không?”.
“Đúng vậy!”
“Chúng tôi nhìn thấy hạt dẻ đó bị một người nhặt nhưng cô ấy không chịu đi theo, cứ khóc ầm ĩ mãi không thôi, còn đâm gai vào người đó nữa, nên bị người kia đập vào một hòn đá. Hạt dẻ đó đang ở phía trước đấy!”.
Husky nhỏ hoảng sợ, cậu lo lắng chạy đến thì nhìn thấy trên hòn đá một hạt dẻ nhỏ, vẫn xanh xanh, nho nhỏ như vậy. Nhưng lớp gai trên người cô bị đứt rất nhiều. Trên lớp vỏ bên ngoài còn có một vết thương làm lộ ra một mảnh màu nâu hạt dẻ màu nâu bên trong. Tiểu Lật Tử nhắm mắt, yên lặng nằm ở đó.
Husky nhỏ chầm chậm bước qua, ngửi khìn khịt vài cái, đúng là Lật Hạ Hạ rồi, không sai vào đâu được. Nhưng. Cô ấy không nhảy nhót, không ríu ra ríu rít như lúc trước nữa rồi.
Husky nhỏ bỗng nhiên muốn khóc, cậu nhẹ nhàng hích mũi vào hạt dẻ nhỏ, trên đời này chỉ có một hạt dẻ không đâm gai vào cậu, cũng chỉ có một hạt dẻ xù lớp gai mềm mại với cậu mà thôi.
Cậu xoa lớp gai mềm của Lật Hạ Hạ, rồi nói: “Lật Hạ Hạ, tỉnh lại đi, tớ giúp cậu tìm đường về nhà, được không?”.