• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Liệu pháp tâm lý: Ứng dụng âm thanh để thay đổi cuộc sống
  3. Trang 61

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 60
  • 61
  • 62
  • More pages
  • 92
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 60
  • 61
  • 62
  • More pages
  • 92
  • Sau

Sam: Người dẫn đường

Vài năm sau khi Scott qua đời, một người khác lại dẫn đường cho tôi bằng việc luôn sống lạc quan. Người này đã dạy tôi cách chia sẻ năng lượng tích cực và lạc quan đến mọi người.

Tôi sắp đi đến cuối đường thì nhìn thấy một tòa nhà xám xịt ở trên đỉnh đồi. Tôi từng thấy những nơi giống như thế này trên tivi: một tòa nhà lớn nhiều tầng với những hành lang quanh co và chẳng còn ai lui tới, trừ những người bảo trì và các hồn ma. Tôi sống cách đây vài thị trấn và chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của nơi này. Nó đã bị phá hủy, nhưng hồi đầu những năm 1980 thì nơi này rất nhộn nhịp. Hôm đó là ngày đầu tôi ghé qua.

Tôi lo lắng bước vào khu tiền sảnh ảm đạm. Sau khi đợi khoảng một phút, một người đàn ông xuất hiện ở góc phòng với thái độ thoải mái thân thiện, và một cây guitar đeo sau vai.

“Xin chào, tôi là Sam. Hẳn cô là Jennifer, đi cùng tôi nào,” anh ấy nói rồi ra hiệu cho tôi theo sau. “Chúng ta phải di chuyển một chút nên cần nhanh lên, vì nhóm sẽ bắt đầu trong hai mươi phút nữa.” Tôi cầm túi và theo sau anh ta. Anh tán gẫu suốt dọc đường, hỏi tôi về trường học và khu vực tôi sống.

Anh đưa tôi qua rất nhiều cánh cửa và hành lang cho đến khi tới một căn phòng nhỏ có chiếc gương một chiều và những bức tường khối xỉ. Trên tường treo những bức tranh vẽ các đóa hoa màu hồng và vàng nhạt lồng khung rẻ tiền. Chẳng còn ai khác trong phòng.

“Đặt các túi của cô xuống đây và theo tôi nào. Chúng ta phải tập hợp mọi người,” Sam nói với nụ cười thường trực trên khuôn mặt.

Khi chúng tôi đi qua một hành lang khác, anh ấy giải thích rằng mỗi tuần, anh đều tập trung một nhóm năm người. Anh đẩy cánh cửa thép. Tôi nghe thấy rất nhiều âm thanh, dạng như xen lẫn tiếng nói chuyện và ca hát. Những giọng nói vang vọng lại một cách kỳ quái. Tôi nhận ra sự khó chịu của mình nhưng bước đi đều đặn của Sam và những câu chuyện phiếm của anh khiến tôi trở nên dễ chịu hơn. Cách lối vào vài mét có một người phụ nữ nhỏ nhắn, đeo kính, với mái tóc vàng xoăn đang nằm trên sàn quay vào tường. Tôi không đoán được tuổi của cô ấy nhưng sau đó được biết rằng thành viên trong nhóm đều ở lứa tuổi đôi mươi. Cô ấy đang đều đặn đập đầu vào tường.

Sam cúi xuống, chạm vào vai cô và nói, “Chào Susan”. Ngay lập tức cô ấy ngừng lại. Anh thì thầm vài lời vào tai cô rồi khẽ chọc vào vai, còn cô bắt đầu cười. Anh bước vào phòng của cô, lấy một chiếc xe lăn nhỏ, bế cô đặt vào và nhờ tôi đẩy cô đi trong lúc chúng tôi tìm thêm vài thành viên khác nữa.

Cảnh tượng này lặp lại thêm bốn lần tới khi Sam bước đến bên một người thậm chí còn chẳng chú ý đến việc chúng tôi ở đó cho đến khi Sam khẽ chạm vào vai và đầu gối của người đó để gây chú ý. Sam sẽ giúp những người này bước đi hoặc đặt họ vào xe lăn. Chúng tôi nhanh chóng thành một nhóm nhỏ đi ngược lại qua các hành lang quanh co để trở về căn phòng nhóm.

Khi chúng tôi tập trung lại, tôi giúp Sam sắp xếp mọi người thành một vòng tròn. Anh hướng dẫn tôi ngồi cùng mọi người. Tôi gật đầu và cảm thấy dễ chịu hơn lúc trước. Tôi nhìn từng người đang ngồi xung quanh. Họ khác nhau về hình dáng và kích thước cơ thể.

Một vài người đeo kính và những người khác thì nhắm chặt mắt. Nhiều người trông như thể việc cử động không phải là mối bận tâm hàng đầu. Vài người thì không thể ngồi thẳng dậy và cần vài chiếc gối hỗ trợ. Hình ảnh cậu bạn Scott ngồi trên xe lăn ùa về trong đầu và tôi nhớ tới những lời của cậu ấy: “Tớ rất vui khi được theo học một ngôi trường bình thường”. Tôi hiểu ra rằng ở đây mọi người sống cùng nhau, nhưng môi trường trường học thì không như thế.

Sam nói chuyện với mọi người theo đúng phong cách anh đã nói với tôi, đưa ra những hướng dẫn rành mạch, những câu hỏi dễ chịu và một nụ cười. Khi ở bên Sam, bạn sẽ thấy mình được quan tâm rất nhiều.

Sau khi mọi người ổn định, anh ấy mở hộp đàn và đeo dây lên người. Một giai điệu nhanh, rồi vài điệu gảy, sau đó là một khoảnh khắc im lặng. Những mái đầu ngẩng lên và sự chú ý của họ dồn đến cực điểm. Một tiếng cười khúc khích nho nhỏ thoát ra từ Susan. Ngay những nốt nhạc đầu tiên, tôi đã thấy sự biến đổi trên những gương mặt nhỏ bé mà chỉ vài phút trước chỉ là những cái nhìn trống rỗng, im lặng, hay đối với trường hợp của Susan là còn đang đập đầu vào tường. Những đôi chân bắt đầu đung đưa, những cái đầu gật gù. Miệng vài người hé mở và âm thanh bắt đầu thoát ra. Vài người còn hát rõ lời trong khi những người khác gõ nhịp vào chiếc khay ở xe lăn của mình. Sam vẫn mỉm cười và tôi nhận ra ngón chân mình cũng bắt đầu gõ nhịp. Tôi cũng đang mỉm cười rạng rỡ.

Sống tích cực nghĩa là bạn tìm được cách xử lý các rào cản cuộc sống. Điều này hoàn toàn không có nghĩa là bạn nhìn đời qua lăng kính màu hồng. Những trải nghiệm với Sam luôn nhắc nhở tôi rằng dù đời chia cho bạn quân bài nào, bạn hãy cứ chọn lấy con đường đi đến hạnh phúc. Hãy coi cuộc đời là cơ hội để tận hưởng, và đừng bao giờ e ngại tìm ra loại âm nhạc có thể giúp bạn biểu lộ điều đó.