Việc đầu tiên của chúng tôi trong vai trò chủ chó là nổ ra một cuộc chiến. Cuộc chiến bắt đầu ngay lúc trên đường từ trang trại về nhà rồi tiếp tục lằng nhằng suốt cả tuần sau. Chúng tôi không tài nào thống nhất gọi tên Con Chó Thanh Lý của chúng tôi như thế nào. Jenny dập tắt gợi ý của tôi, và tôi cũng dập tắt ngay ý định của cô ấy. Cuộc cãi vã lên đến đỉnh điểm vào một buổi sáng trước khi chúng tôi đi làm.
- Chelsea? - Tôi nói. - Tên y như tên gà con. Không chú chó nào lại muốn mang cái tên Chelsea cả.
- Cứ làm như nó hiểu ấy. - Jenny lẩm bẩm.
- Thợ săn. - Tôi hào hứng - Thợ Săn - thật hoàn hảo.
- Thợ săn á? Anh đùa à? Anh đang ở đâu, trong chuyến đi săn à? Nghe đàn ông quá nhỉ. Đấy là anh còn chưa bao giờ đi săn được lấy một ngày trong đời.
- Nó là một con đực. - Tôi nổi nóng - Nó được coi là đàn ông. Đừng có biến chuyện này thành một bài diễn văn nữ quyền của em nhé.
Câu chuyện trở nên không ổn. Tôi tháo găng tay ra. Khi Jenny sắp phản kháng, tôi nhanh chóng chuyển chủ đề tranh cãi về đề xuất chính của mình.
- Louie thì có gì không được nhỉ?
- Không có gì, nếu anh là nhân viên bán xăng. - Jenny cáu kỉnh.
- Này! Xem này! Đó là tên ông anh đấy. Anh nghĩ hay là ta gọi nó theo tên ông em nhé? "Chó ngoan, Bill!"
Trong lúc cãi cọ, Jenny lơ đễnh bước về phía đài, ấn nút play trên đó. Đó là một trong những chiến thuật đấu tranh trong hôn nhân của cô ấy. Khi có chuyện, hãy át tiếng đối phương. Những giai điệu reggae du dương của Bob Marley bắt đầu phát nhè nhẹ qua dàn loa, tác động gần như ngay lập tức, làm dịu cả hai.
Chúng tôi mới chỉ biết đến ca sĩ quá cố người Jamaica khi từ Michigan tới miền Nam Florida. Sống giữa vùng lạch nước nhàm chán ở Upper Midwest, ngày nào chúng tôi cũng đều đặn được cho thưởng thức món nhạc của Bob Seger và John Cougar Mellencamp. Nhưng ở đây là Nam Florida, âm nhạc của Bob Marley vang lên khắp mọi nơi, thậm chí hàng thập kỷ sau khi ông mất. Chúng tôi nghe nhạc của ông trên radio khi lái xe dọc theo Biscayne Boulevard. Chúng tôi nghe khi nhấm nháp cà phê cubanos ở Little Havana, ăn thịt gà muối Jamaica ở những quán cóc nhỏ trong khu nhà tồi tàn của dân nhập cư phía Tây Fort Lauderdale. Chúng tôi nghe khi lần đầu nếm thử món ốc biển tẩm bột rán trong Lễ hội Goombay của người Bahama ở Coconut Grove(2) - Miami, rồi cả khi đi mua đồ mỹ thuật Haiti ở Key West nữa.
Càng khám phá, chúng tôi càng yêu mến mảnh đất Nam Florida và càng yêu nhau hơn. Dường như Bob Marley luôn hiện hữu trong những thời khắc ấy. Ông ấy ở đó, khi chúng tôi tắm nắng trên bãi biển, khi chúng tôi sơn lại những bức tường xanh lét của ngôi nhà, cũng như khi bình minh chúng tôi nghe rõ tiếng kêu thất thanh của lũ vẹt hoang, rồi quấn lấy nhau dưới những tia nắng ban mai đầu tiên lọt qua tán cây hồ tiêu Braxin bên ngoài cửa sổ. Chúng tôi đã phải lòng âm nhạc của ông vì chính nó, nhưng cũng vì những khoảnh khắc ấy trong cuộc đời mỗi chúng tôi, khi hai con người riêng lẻ hòa vào làm một. Bob Marley là nhạc nền cho cuộc sống mới bên nhau của chúng tôi, ở giữa chốn kỳ lạ, tuyệt đẹp, sôi nổi chẳng giống bất cứ nơi nào chúng tôi từng sống trước đây.
Và lúc này, dàn loa đang phát ra bài hát ưa thích của chúng tôi. Chúng tôi yêu bài hát ấy vì nó quá hay, hay đến tê tái lòng người, và vì nó gửi tới chúng tôi những thông điệp quá đỗi rõ ràng. Tiếng hát của Marley tràn ngập khắp căn phòng, lặp đi lặp lại điệp khúc. "Có phải đây tình yêu tôi cảm nhận?" Thế là cùng một lúc, như trong một bản hợp xướng hoàn hảo đã tập dợt hàng tuần, chúng tôi đồng thanh, "Marley!"
- Chính nó! - Tôi la lên - Đó là tên của chúng ta.
Jenny mỉm cười, một dấu hiệu tốt. Tôi thử ngay:
- Marley, lại đây! Marley, dừng lại! Cậu bé ngoan, Marley!
- Mày thực là một nhóc dễ thương, Marley! - Jenny phụ họa theo.
- Này, anh nghĩ ổn rồi đấy. - Tôi nói. Jenny cũng thấy thế. Cuộc tranh cãi chấm dứt. Chúng tôi đã có tên cho chú chó con.
Đêm hôm sau, sau bữa tối, tôi vào phòng ngủ, thấy Jenny đang đọc sách.
- Anh nghĩ chúng ta cần làm cho cái tên thú vị hơn một chút.
- Anh nói gì thế? Cả hai ta đều thích cái tên đó mà.
Tôi vừa xem giấy đăng ký từ Câu lạc bộ nuôi Chó Mỹ (AKC). Là một con chó tha mồi Labrador thuần chủng, có bố mẹ đều đã được đăng ký, Marley cũng được quyền đăng ký ở AKC. Đây là điều duy nhất thật sự cần thiết nếu bạn định nuôi dạy hay trình diễn chó nhà mình, trong trường hợp không còn phần nào của giấy phép quan trọng hơn. Với một vật nuôi trong nhà thì điều đó thật vô nghĩa, chẳng cần thiết lắm. Nhưng tôi có nhiều kế hoạch lớn với Marley của chúng tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thực sự sống chung với việc tự tay nuôi nấng thứ gì đó, tính cả gia đình tôi. Giống như Saint Shaun, con chó thời thơ ấu, tôi vốn là một gã ngốc có gốc gác chẳng rõ ràng chút nào. Dòng dõi nhà tôi đại diện cho nhiều quốc gia còn hơn cả Liên Minh Châu Âu. Con chó này là dòng dõi quý phái nhất tôi từng có. Và tôi không định khước từ bất cứ cơ hội nào do nó mang lại. Phải thú thực tôi cũng là một gã hơi háo danh. Tôi đề xuất:
- Giả sử chúng ta muốn ghi danh nó cho các cuộc thi. Có bao giờ em thấy một con chó vô địch lại chỉ có một tên chưa? Chúng luôn có những danh hiệu dài dòng, kiểu như Ngài Dartworth xứ Cheltenham chẳng hạn.
- Và ông chủ của nó, Ngài Dorkshire xứ West Palm Beach - Jenny chọc.
- Anh nghiêm túc đấy - Tôi nói tiếp - Chúng ta có thể kiếm bộn tiền nếu cho nó đi cấy giống. Em có biết mọi người trả bao nhiêu tiền cho những con chó giống hàng đầu không? Tất cả chúng đều mang những cái tên khác thường.
- Cứ làm gì anh muốn đi, anh yêu. - Jenny đáp, rồi lại chúi mũi vào đọc sách.
Sáng hôm sau, sau một đêm dài động não, tôi dồn cô ấy vào phía chậu rửa trong nhà tắm và thông báo:
- Anh đã có một cái tên hoàn hảo đây.
Jenny nhìn tôi ngờ vực:
- Nói em nghe nào.
- Được rồi. Em sẵn sàng chưa. Nghe đây.
Tôi nhà từng chữ rơi chầm chậm khỏi môi mình.
- Marley... Oai Vệ... của Grogan... xứ Churchill. - Ôi, tôi thầm nghĩ, nghe có vương giả không chứ lại.
- Ôi trời - Jenny ngạc nhiên - Nghe có ngớ ngẩn không vậy.
Tôi chẳng quan tâm. Tôi là người làm giấy tờ, và tôi đã sẵn sàng điền tên rồi. Bằng mực nhé. Jenny có thể mỉa mai tất cả những gì cô ấy muốn. Nhưng khi Marley Oai Vệ của Grogan xứ Churchill giành ngôi cao nhất ở Cuộc thi của Câu lạc bộ nuôi chó Westminster vài năm nữa, khi tôi kiêu hãnh dắt nó dạo một vòng trước khán giả truyền hình quốc tế, chúng tôi sẽ thấy ai mới là người được quyền cười.
- Được rồi, ngài công tước kỳ cục của em. - Jenny mỉm cười - Ăn sáng nào.