Trong xã hội ngày nay, rất nhiều người có thói quen bảo vệ, che giấu sở đoản và khuyết điểm của mình. Bạn không nên bảo vệ khuyết điểm mà phải cải thiện chúng; và thay vì che giấu, chi bằng bạn hãy cố gắng khắc phục sở đoản của bản thân.
Mười ngón tay xòe ra có dài có ngắn; dài tất nhiên rất tốt, nhưng ngắn cũng phải cần đến.
Một cây gỗ vốn rất dài, nhưng để đáp ứng nhu cầu xây dựng nhà cửa, làm bàn ghế, cho nên mới phải đem dài cưa ngắn. Dài ngắn khác nhau, trên thực tế cũng đều cần đến.
Tề Hoàn Công muốn mời Bào Thúc Nha giữ chức tể tướng, Quản Trọng khẩn thiết cho rằng không thể. Ông nêu lý do vì Bào Thúc Nha là người ghét cái ác như kẻ thù, chỉ có thể kết giao với người tốt, không thể qua lại với kẻ xấu, đó chính là nhược điểm nếu Bào Thúc Nha làm tể tướng. Vì tài của người tể tướng nằm ở chỗ, giống như biển lớn dung nạp được trăm sông, dài ngắn thiện ác đều có thể thấu hiểu, ấy gọi là “bụng tể tướng khoan hồng đại lượng mới có thể chèo lái được con thuyền quốc gia”.
Con người ai cũng đều có sở đoản, có sở đoản thì không sao cả, nhưng không thể có tội lỗi. Sở đoản không phải là tội lỗi, ví dụ, không biết ca hát, không biết hội họa, không biết ngoại ngữ, không biết số học, v.v. Đó tuy là sở đoản, nhưng “ngắn không thể che lấp dài”, con người còn có nhiều tài năng khác để chứng tỏ bản thân.
Không biết ca hát nhưng biết nói chuyện; không biết hội họa nhưng biết thưởng thức; không biết ngoại ngữ nhưng có thể thành thạo ngôn ngữ quốc gia mình; không biết số học nhưng hiểu được đạo lý; v.v. tất cả đều rất tốt.
Yếu kém về kỹ thuật cũng không có gì quá đáng trách, mạnh mẽ về nghị lực tinh thần mới là quan trọng. Ví như, độ lượng khoan hồng, đạo đức toàn mỹ, thông minh hơn người, phát tâm siêng năng, những điều này đều là ưu điểm, mọi người đều có thể đạt được. Nếu như không đạt được thì đó là do bạn không chịu làm, chứ chẳng phải là không thể làm vậy!
Ngày nay, thanh thiếu niên không chú trọng cải thiện mà chỉ biết bảo vệ nhược điểm, mới bị phê bình một chút thì lập tức đã có muôn lời bao biện, bị chỉ trích một chút liền quyết liệt phản bác lại đối phương. Thậm chí có tình trạng cha mẹ bảo vệ nhược điểm cho con cái; thân làm thầy giáo nhưng lại bảo vệ nhược điểm cho học sinh; bạn bè vì tình cảm mà bảo vệ nhược điểm cho nhau; vợ chồng vì yêu thương nên cũng bảo vệ nhược điểm của nhau. Đó không những không phải là điều tốt đẹp, mà còn là hành động rất thiếu sáng suốt.
Người chuyên đi diễn giảng, khi kết thúc phần trình bày đều thỉnh cầu được người nghe “chỉ giáo”, đó chính là không bảo vệ nhược điểm. Người thông thạo viết văn, ở cuối bài đều thêm vào câu “rất mong nhận được ý kiến đóng góp”, cũng là mong người đọc chỉ ra những khuyết điểm, nhược điểm của mình, nhờ đó mà có thể sửa đổi tốt hơn. Đó cũng là biểu thị ý không bảo vệ nhược điểm một cách thẳng thắn.
Nhiều cuộc họp, hội nghị ngày nay được mở ra, đều nhằm hy vọng có thể loại bỏ đi nhược điểm mà chỉ ra được ưu điểm. Cho tới các loại phương pháp được đưa ra, tất cả đều phải thông qua quá trình tập trung thảo luận, chọn lấy ý kiến đại chúng, từ đó hy vọng trừ bỏ nhược điểm mà giữ lại ưu điểm vậy.
Thật đáng tiếc là, nhiều người ngày nay không chịu nhận sai, đó chính là nhược điểm của họ. Che bẩn nạp dơ, chỉ khiến môi trường tồi tệ hơn; bao biện những sai lầm tội lỗi, chỉ làm cho nhân cách thêm suy đồi; giấu giếm bệnh tật, chỉ khiến cơ thể càng thêm hư hoại; che giấu nhược điểm, chỉ khiến tiềm năng không có cơ hội để phát huy. Những yếu kém về mặt trí năng và thế giới xung quanh thì có thể cảm thông, nhưng nhược điểm về nhân cách thì nhất định phải sửa đổi.
Do đó, nhược điểm, ưu điểm, mỗi thứ đều có tác dụng, nhưng điều chúng ta cần làm đó là phát huy ưu điểm mà không bảo vệ những nhược điểm của mình. Có thể nhìn nhận đúng nhược điểm và bổ sung những thiếu sót cho thật hoàn thiện, thì bất luận là ưu điểm hay nhược điểm đều có công dụng cho cuộc đời.